Buổi chiều trước khi rời đi, Diệp Châu Hạ ở trong phòng trang điểm.
Thiệu Vũ Khoa hiếm khi ở nhà, anh ngồi bên cửa sổ đọc sách, nhìn thấy cô tô tô vẽ vẽ trong gương, liền hỏi:
"Tại sao phải đến buổi đấu giá?"
"Ở nhà chán quá."
Diệp Châu Hạ thuận miệng đáp: "Ra ngoài dạo dạo vậy thôi mà."
“Thế à?” Thiệu Vũ Khoa nhìn bóng lưng của cô, nghiêm túc nói: “Buổi chiều anh sẽ đến tòa thị chính có việc. Cô có thể đi cùng tôi.”
Diệp Châu Hạ dừng lại động tác đang đánh phấn nền.
"Tôi đã nói với mẹ rồi, thất hứa là không được, hơn nữa mẹ đã bảo tôi giúp mẹ giám định mấy món đá quý với tranh chữ quý kia có phải là hàng thật không rồi."
Thiệu Vũ Khoa không phản đối mà lại làm như tùy tiện nói lại một câu:
"Tôi nhớ trước đây cô không thích đến mấy chỗ như vậy."
Trước kia Diệp Châu Hạ rất ngoan ngoãn, đại khái là vì từ nhỏ đến lớn ở nhà nên không được nhìn thấy những mặt khác của xã hội, lúc đến những chỗ thế này, cô cứ như ngồi trên bàn chông, mà càng sợ lại càng dễ mắc sai lầm, rất hay gây ra mấy trò cười, sau một lần hai lần, cô càng thêm tránh xa mấy dịp tụ tập thế này.
Mà cái chỗ đang nói tới này, thành thạo trên bàn tiệc thì không nói làm gì, lại còn mở miệng tán thưởng, bình luận thư họa cổ đại, người không biết còn thật sự tưởng rằng cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc lớn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-oi-ba-chu-qua-manh-me/2101003/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.