Bốn giờ sáng, Thiệu Vũ Khoa tỉnh lại.
Nghe được tiếng hít thở đều đều vang lên ở bên cạnh, anh nghiêng người qua xem, người phụ nữ nằm cạnh đã bình yên chìm vào giấc ngủ, tóc dài mềm mại, chăn vàng nhạt kéo lên đến cằm, ngoan như một con mèo.
Không mồm mép tép nhảy như lúc sáng, khi cô ngậm miệng lại đúng là làm anh thoải mái hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc này, trái tim cứng rắn ngay từ khi còn bé của Thiệu Vũ Khoa đột nhiên như mềm đi một chút.
Diệp Châu Hạ ngủ một giấc vô cùng yên ổn, lúc thức dậy thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Cô ôm chăn ngồi dậy, ngáp dài, lúc nhìn sang bên cạnh không có người còn hơi sững sờ một chút.
Cô ngủ say quá sao?
Lúc Thiệu Vũ Khoa thức dậy ồn ào đến thế mà cô lại còn không thấy chút nào?
Diệp Châu Hạ xốc chăn xuống giường, rửa mặt qua loa rồi xuống lầu ăn sáng.
Mới vừa đến đầu cầu thang đã nghe được tiếng Lê Chi Dung nói chuyện với người giúp việc.
“Có phản ứng không?” Lê Chi Dung cố ý nhỏ giọng, nhưng vừa khéo vị trí Diệp Châu Hạ đang đứng ngay góc nghiêng trên cầu thang phía đối diện.
Cô hơi tò mò rướn cổ lên nhìn xuống, sửng sốt.
Không ngờ chính là cô giúp việc mặc áo ngủ gợi cảm đã kéo rách cả quần lót của Thiệu Vũ Khoa ngày hôm qua.
Thú vị.
“Tôi kông nhìn kỹ, cậu chủ không chịu.” Người giúp việc kia căng thẳng đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp: “Sau đó mợ chủ đến, tôi không dám làm tiếp nữa.”
“Cô sợ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-oi-ba-chu-qua-manh-me/153106/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.