“Đỡ tôi lên.”
“...” Cô còn tưởng là anh giỏi đến mức có thể tự đứng dậy.
Diệp Châu Hạ rối rắm một chút, thành thật bước qua đỡ anh lên.
Cũng vào lúc này cô mới phát hiện ra Thiệu Vũ Khoa rất cao, ngồi trên xe lăn nhìn không ra nhưng bây giờ cơ thể cao một mét tám mươi lăm đè lên người cô, rất nặng.
Cô thở hổn hển đỡ anh ngồi lên xe lăn.
“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về ngủ đây.” Cô ngáp, buồn ngủ muốn chết rồi, mấy ngày nay cô cứ nằm mơ thấy ác mộng.
Câu nói vô tư vô tâm này làm Thiệu Vũ Khoa nhíu mày lại như thể có thể kẹp chết một con ruồi.
“Khuya rồi, tôi muốn tắm.” Ngữ điệu hệt như ra lệnh, giọng nói lại lạnh đi vài độ.
Chân Diệp Châu Hạ khựng lại lập tức.
“... Tắm?” Cô cảm thấy đầu cô loạn như một đống bùi nhùi.
Ý anh là...đừng nói là muốn cô tắm cho anh nha?
Yếu tới vậy sao? Lúc nãy cô gái xinh đẹp kia giúp anh, anh lại không cần, bây giờ cô vừa mới bước vào đã bị bắt làm việc này rồi?
“Ừ.” Chút kiên nhẫn còn sót lại của Thiệu Vũ Khoa cũng không còn nữa, đẩy bánh xe lăn vào phòng tắm: “Cô lại đây!”
Lại là ngữ điệu ra lệnh.
A a a a a a, cô có thể từ chối không? Nửa đêm anh tắm làm gì chứ?!
Nhưng mà bỏ cậu cả bị tàn tật ở lại một mình, hình như cũng không hay lắm, dù sao cũng là người tàn tật!
Thôi, chấp nhận số phận vậy!
Mãi một lúc lâu, Diệp Châu Hạ mới gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-oi-ba-chu-qua-manh-me/153103/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.