Chương trước
Chương sau
Lại là lang thang, không biết điểm dừng chân tiếp theo sẽ ở đâu...
Lạc Ly chán nản nhìn xuống chiếc bụng đói của mình, lúc nãy cô còn chưa kịp ăn gì, đói chết mất. Cô đành vào một cửa hàng tiện lợi gần đó mua tạm mì gói về khách sạn nấu, trong lòng lại bất mãn vô cùng.
Rõ ràng đã không còn liên lạc với Hàn Mặc Vũ nữa, cũng đã 6 năm trôi qua, tại sao cô vẫn bị anh làm ảnh hưởng tới tâm trạng như vậy? Rốt cuộc cho tới bao giờ anh mới hết ám quẻ cô đây?
Lạc Ly hối hận vì đêm hôm đó đã tò mò như thế, hối hận vì đã cùng Hàn Mặc Vũ xem "phim người lớn". Cái gì cũng hối hận, nhưng hối hận rồi cũng chẳng thể làm được gì khác.
Chán nản ăn mì xong, Lạc Ly không quên việc chính, liền bật laptop lên để lên mạng đăng bài tìm kiếm việc làm. Xong xuôi, cô mới nằm xuống sofa, nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời thảm hại của mình.
Thảm quá thảm rồi.
...
Hàn Mặc Vũ hôm nay dậy muộn, nhìn vào đồng hồ trên bàn đã thấy hơn 8 giờ sáng, anh lại vò đầu mà ngồi dậy. Bộ dáng hết sức lười biếng của anh vào sáng sớm vô cùng quyến rũ, dù trên người không có mặc áo ngủ nhưng lại không hề phản cảm chút nào. Tiếc là không có người phụ nữ nào có phúc được nằm trong vòng tay anh, cùng anh thức dậy vào sáng sớm.
Chuông điện thoại của Hàn Mặc Vũ không hẹn mà vang lên, cực kì nhiễu sự. Anh lười biếng với tay lấy điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiện cái tên "Mẹ yêu", anh lại cảm thấy đau đầu. Chờ thêm một vài giây sau, anh mới nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói sốt ruột của Trần Linh, mẹ ruột của Hàn Mặc Vũ:
- Mặc Vũ, thế nào rồi, cô gái đêm qua con cảm thấy hài lòng chứ?
Hàn Mặc Vũ nghe mẹ mình hỏi câu này lại càng thêm đau đầu, anh bước ra khỏi giường để đi rót nước uống, một tay giơ lên xoa xoa mi tâm:
- Thôi mẹ, con thấy nên dẹp đi thì hơn.
Cô gái đêm qua tên là Đồng Liễu, thiên kim tiểu thư nhà họ Đồng. Lần đầu nhìn thấy cô ta, Hàn Mặc Vũ đã cảm thấy chán ghét vô cùng. Nếu không phải là do mẹ anh sắp xếp, anh nhất định sẽ không thèm nhìn mặt cô ta lấy một lần mà thẳng thừng đuổi cô ta ra ngoài luôn.
Trần Linh tốn biết bao nhiêu tâm tư để tìm kiếm phụ nữ cho con trai, nhưng khi nghe Hàn Mặc Vũ nói câu đó, bà biết mình lại thất bại như những lần trước rồi.
Hàn Mặc Vũ đã 24 tuổi, dù cho có là minh tinh nổi tiếng đi chăng nữa thì ít ra cũng phải có một cô bạn gái để bố mẹ yên lòng chứ. Nhưng không, anh không những độc thân mà còn bị đồn thổi trên mạng là người đồng tính. Bố mẹ anh lo lắng cho tương lai của anh và của cả Hàn gia, cho nên đã nhiều lần tìm bạn gái cho anh, nhưng những đêm đó đều không có lần nào thành công cả.
Thậm chí còn chưa kịp tới bước dạo đầu, Hàn Mặc Vũ đã chán ghét đuổi hết mấy người phụ nữ mà Trần Linh tìm ra ngoài. Đêm qua lại là một thất bại nữa.
Trần Linh thật sự bắt đầu nghi ngờ giới tính thật của con trai mình, không có lí nào mà phụ nữ đứng trước mặt, anh lại không hề động tâm được.
- Con trai, nói thật cho mẹ biết đi, chỉ cần con nói thật thì bố mẹ sẽ không bắt ép con nữa. Con...thực sự thích đàn ông sao?
Ở đầu dây bên kia, Hàn Mặc Vũ đang rót một cốc nước ấm đưa lên miệng uống, mới uống được một ngụm thì đã lập tức bị câu nói của mẹ làm cho phun hết nước ra ngoài. Anh ho sặc sụa, sau đó bất mãn nói vào điện thoại:
- Mẹ nói linh tinh gì vậy, mẹ là người sinh con ra, chẳng nhẽ lại không hiểu rõ con?
Người ngoài nghĩ Hàn Mặc Vũ thế nào anh đều không quan tâm, nhưng cũng không phải tới mức đấy chứ, ngay cả mẹ anh cũng không thèm tin anh luôn. Thật không hiểu nổi.
Trần Linh lại rầu rĩ thở dài, lần cuối cùng nhất bà nhìn thấy con trai và gần gũi với bạn nữ đã là 6 năm trước rồi. Lúc đó gia đình còn chưa chuyển đi, Hàn Mặc Vũ rất thân thiết với bé gái hàng xóm tên là Lạc Ly. Kì thực thì Trần Linh cũng rất quý Lạc Ly, nhưng lúc đó Hàn gia bất đắc dĩ phải chuyển đi, từ đó hai gia đình Hàn và Lạc không còn liên lạc với nhau nữa.
Nay Hàn gia càng thêm phát triển, giàu có vô cùng, nhưng người con trai Hàn Mặc Vũ không còn tiếp xúc với cô gái nào khác nữa. Trần Linh cứ nghĩ tới vấn đề này là đau đầu. Chẳng nhẽ lại quay trở lại thành phố cũ, tìm Lạc Ly giúp đỡ?
- Nhưng con thực sự đã từ chối hết mấy cô tiểu thư mà mẹ chọn rồi, mẹ sao có thể không lo lắng cho con được chứ?
- Mẹ à, bọn họ không phải gu con, dù có cởi hết quần áo đứng trước mặt con thì con cũng như vậy thôi.
Hàn Mặc Vũ thẳng thừng nói một câu, sau đó viện cớ là chuẩn bị đi quay nên tắt máy trước. Trần Linh chỉ biết tức giận, nhưng cũng không tiếp tục làm khó con trai.
Thật lạ, chẳng nhẽ một chút phản ứng cũng không có sao? Con trai bà là sắt đá à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.