Mộc Hạ Vy trở về nhà, cô nhìn thấy bà ngoại trong bếp tự tay làm mấy món ăn cho cô. Mộc Hạ Vy lúc này trông yếu đuối và rất mệt mỏi. Mọi chuyện cô đều nhớ hết rồi, hóa ra kiếp trước bản thân lại ngu muội đến vậy? Hóa ra bản thân kiếp trước lại yếu đuối đến vậy! Mộc Hạ Vy ôm lấy bà dụi dụi đầu vào người bà làm nũng.
Bà ngoại dắt Mộc Hạ Vy ra ghế ngồi, những ngón tay nhăn nheo vì tuổi già vuốt lấy hàng lông mày thanh tú của cô, trên đôi mắt xanh xinh đẹp vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt long lanh, viền mắt lại sưng đỏ dữ dội. Nhìn cũng biết đã khóc đau tâm phế liệt như thế nào.
-Bà, sao con đau quá. Con không hiểu sao tim mình đau đớn vậy?
-Tiểu Vy bà biết tình cảm con đặt cho Tống tiểu tử lớn thế nào. Nhưng đau một lần còn đơn hơn đau mãi mãi. Tiểu Vy của bà mạnh mẽ vậy mà. Lau nước mắt đi, con còn có gia đình ta bên cạnh, mẹ con trên trời phù hộ.
-Mẹ con là bảo vệ con mới mất. Là tại con phải không ngoại?
Bà ngoại im lặng một hồi, đôi mắt ưu thương như chứa ngàn điều muốn nói, các nếp nhăn trên khóe mắt dần co lại, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt nặng nề.
-Không phải, Uyên nhi vì mệt, con bé đã quá mệt mỏi trong thứ tình yêu đau khổ đó rồi.
Mộc Hạ Vy im lặng, cụp mi mắt ngăn tia yếu đuối. Bà ngoại vuốt lấy mái tóc đen óng mượt của cô, dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-phu/4557108/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.