Tôi không phải kẻ ngốc, nhìn dáng vẻ này của Ôn Hân, tôi lập tức hiểu ý của cô ấy. Nhưng sao tôi có thể đồng ý được đây, bởi trong lòng tôi đã có Bạch Vi rồi.
“Khụ khụ, Ôn Hân. Thôi cậu về đi, tôi còn bận chút việc, chắc phải té trước đây”.
Tôi cười ngượng nghịu.
Ôn Hân lập tức bĩu môi, ra vẻ không vui nói: “Phương Dương, hôm nay, tôi lặn lội xa xôi đến tìm cậu, mà cậu không đưa tôi về nhà được à?”
“Như thế… không hay lắm!”
Tôi nuốt nước miếng nói.
Tôi biết cô nàng Ôn Hân này đang nghĩ gì, sở dĩ tôi không đưa cô ấy về nhà cũng là vì thế.
Cô gái này vốn dậy thì khá thành công, bây giờ không biết lại học đâu ra cái thói trêu chọc người khác. Nếu bây giờ, tôi thật sự đưa cô ấy về nhà, sợ là mình và Bạch Vi còn chưa tu thành chính quả thì đã bị cô ấy xơi trước rồi.
Ôn Hân bật cười khanh khách: “Có gì mà không hay?”
“Tóm lại là không được, tôi tiễn cậu đến dưới nhà là tôi về thôi”.
Tôi nghiêm mặt từ chối.
Ôn Hân hừ một tiếng, giậm chân như cô bé con: “Đúng là cái đồ đầu gỗ”.
Tôi không dám đáp lời, trong lòng thấy vô cùng buồn bực. Anh đây mà không biết thế nào là mời gọi à, nếu không có Bạch Vi, anh đã sớm xơi tái cô em rồi!
Ôn Hân dẫn tôi đi tới nhà cô ấy, đi ngang qua các công trình thiết kế ở ven đường, tôi không khỏi cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235186/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.