Tôi và Ôn Hân đi ra khỏi cửa hàng, tiện thể tôi đã từ chối yêu cầu vô lý của cô ấy.
Lý do là phụ nữ không nên hút thuốc.
Ôn Hân thẳng thừng phản bác lại: “Bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu đàn ông hút thuốc được, còn phụ nữ thì không? Hay là cậu có thành kiến với phụ nữ hả?”
Tôi toát mồ hôi hột, câu nói này của Ôn Hân chẳng khác nào đóng đinh tôi lên cột sỉ nhục, tội vạ này tôi không gánh nổi, lập tức nói: “Tôi không có ý đấy. Ôn Hân, cậu đừng có mà cả иɦũ ɦσα lấp miệng em. Bây giờ, tôi không tranh luận với cậu về chuyện giữa nam nữ, mà là vấn đề giữa hai chúng ta. Tôi thì hút thuốc được, nhưng cậu thì không”.
Ôn Hân tức giận hỏi: “Tại sao?”
Tôi cười he he lấy bật lửa và một điếu thuốc thơm ra, sau đó cười đáp: “Đây là cái bật lửa mà tôi nhặt được ở trêи đảo hoang, không ngờ đến bây giờ vẫn còn dùng được. Lúc trước nhờ có nó, chúng tôi mới đốt lửa được. Nếu không có cái bật lửa này, chắc chúng tôi chết đói lâu rồi”.
Ôn Hân không vui nói: “Đừng đánh trống lảng. Tôi biết cậu mệt, cậu vất vả rồi, được chưa?”
Dứt lời, Ôn Hân nhìn trái ngó phải, rồi chợt cầm tay tôi: “Phương Dương, có phải cậu nên đi mua một bộ quần áo và một chiếc điện thoại mới không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, tôi cũng có ý này, nhưng bây giờ không có tiền”.
Nếu không có điện thoại, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235182/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.