Lúc tỉnh lại lần nữa, người tôi choáng váng, đến khi mọi người nói lúc nãy tôi bị làm sao thì tôi mới tỉnh hẳn.
Không ngờ sau khi tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, tên hâm Triệu Thư Hằng lại bảo là tôi bị ma nhập!
Lúc đó, điều khiến tôi dựng tóc gáy hơn là da đầu tôi như nổ tung, tôi vội hỏi: “Trêи hòn đảo này có ma à?”
Triệu Thư Hằng không vui đáp: “Đương nhiên! Phương Dương, nếu không phải anh bị ma nhập thì tại sao lại định giết chúng tôi?”
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Bạch Vi, em kể cho anh nghe đi”.
Tôi cau mày, nhìn sang Bạch Vi.
Tôi thấy vừa buồn bực vừa khó hiểu, tại sao ai cũng nói là tôi định giết họ?
Nhưng trong giấc mơ ban nãy của tôi, sự việc tôi mơ thấy lại hoàn toàn trái ngược với họ. Tôi mơ thấy họ định giết tôi.
Trực giác cho tôi biết, hình như trong chuyện này có vấn đề gì đó. Tôi lại vội nhìn sang Triệu Thư Hằng: “Con gà rừng mà mình vừa bắt được đâu?”
Triệu Thư Hằng xách một con gà đã chết khá lâu ở gần phía sau tới: “Anh nói con này à? Sao? Nếu anh muốn ăn thì để tôi nấu cho”.
Tôi thầm thở phào một hơi: “Không cần đâu. Phải giữ xác con gà rừng này nguyên vẹn, chúng ta có trở về được nữa hay không là nhờ cả vào nó đấy”.
Bạch Vi liếc nhìn tôi, rồi kể lại những gì mà họ vừa thấy.
“Bọn em đang dọn dẹp ở đây thì nghe tiếng súng vọng từ trong rừng ra, ai cũng biết là anh bắn, nên đoán chắc anh sẽ về nhanh thôi. Quả nhiên, mấy phút sau, anh và Triệu Thư Hằng đã về rồi, Triệu Thư Hằng còn xách một con gà rừng về nữa”.
Vừa nói, Bạch Vi vừa nhìn tôi: “Nhưng lúc đấy, thái độ của anh lạ lắm, trông cứ như mất hồn mất vía ý. Còn chưa ngồi xuống, đột nhiên anh đã như phát điên, gào thét với bọn em, cuối cùng còn rút súng ra. May mà cuối cùng Triệu Thư Hằng phản ứng lại kịp, đánh ngất anh, không thì thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa”.
Bạch Vi vừa nói xong, tôi đã ngây người.
Sau vài giây trầm mặc, tôi nói: “Xin lỗi mọi người. May mà có Triệu Thư Hằng đánh ngất tôi, không thì tôi đã làm chuyện dại dột rồi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mình được mất”.
Trong lòng tôi thấy vừa kinh hoàng vừa sợ hãi. Nhưng người đã đi cùng đến đây với chúng tôi, gồm cả Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha, chúng tôi cũng đã coi họ là bạn bè. Cả quãng đường đều bình an vô sự, nhưng cuối cùng lại bị tôi…
Tôi nói xong, mọi người cũng bắt đầu an ủi tôi, nói không sao, dù gì tôi cũng không cố ý.
Triệu Thư Hằng hừ nói: “Lần này, tôi đã cứu mạng tất cả mọi người đấy nhé. Nhớ là về xã hội hiện đại rồi, mỗi người phải giới thiệu vài cô em cho tôi thì anh đây mới hạ hỏa được!”
Trong giọng nói của Triệu Thư Hằng chứa vẻ đắc ý và kiêu ngạo, nhưng mọi người đều bật cười. Bạch Vi không nhịn được xì anh ta một cái, Hàn Mỹ Kỳ thì giơ nắm đấm nhỏ bé đáng yêu lên tự vỗ vào trán.
Còn Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ thì che miệng cười khanh khách, Triệu Thư Hằng ngượng ngập sờ mũi, tôi cười nói: “Hay là thế này đi. Bao giờ về, tôi sẽ giới thiệu cảnh sát Tề cho anh, thấy sao?”
“Cảnh sát Tề? Thôi cho tôi xin, tôi nói đùa đấy”.
Tôi vừa nói dứt câu, Triệu Thư Hằng đã như bị điểm huyệt, anh ta thừ người ra một lúc mới phản ứng lại, vội vàng xua tay từ chối.
Chúng tôi được trận cười no nê.
Vì tôi chỉ bị ngất, chứ không bị thương gì, nên nghỉ ngơi một lát là ngồi dậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]