Đương nhiên các con thú dữ cỡ lớn đều thù dai, nhưng khi nó không phát hiện ra ta thì dù có thù dai cũng chẳng để làm gì, vì nó không thể cố đi tìm ta được.
Tôi nói vậy chỉ để dọa bọn họ thôi, đôi lúc nếu không bị dồn ép đến con đường cùng, con người sẽ không chủ động rời khỏi cái vỏ bọc an toàn, để mạo hiểm đi tìm một nơi cất giấu cuộc sống mới.
Chúng tôi không nhiều lời nữa, tiếp tục lên đường. Tôi vẫn dẫn đầu, còn Triệu Thư Hằng đi cuối, Hồ Kiếm phối hợp tác chiến ở giữa. Cả quãng đường không ai lên tiếng, mà đều tập trung chú ý tình hình xung quanh.
Có lẽ là nhờ tác dụng của câu nói ban nãy của tôi, lần này, mấy cô gái đều không hoảng sợ nữa, ngược lại còn chủ động đi theo sau tôi.
Tôi đã từng phân tích, diện tích của hòn đảo này không lớn, đặc biệt là khu vực giữa đảo này chỉ có duy nhất một khu rừng, vì thế đường đi cũng không xa.
Điều kỳ lạ là chúng tôi đi suốt từ vùng đồng bằng đến khu rừng này, nhưng không hề phát hiện thấy bất kỳ dấu vết kết thúc nào của cuộc hành trình.
Đi được một lúc, Triệu Thư Hằng xoa đầu nói: “Lạ nhỉ, thế này là sao? Tôi cứ thấy chúng ta như đang đi lòng vòng ý!”
Hồ Kiếm cũng cau mày nói: “Tôi cũng có cảm giác ấy, hòn đảo này dị thật, khu rừng trong này còn dị hơn nữa”.
Mấy cô gái cũng thấy kinh ngạc, sau đó căng thẳng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235141/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.