Tôi nhìn Bạch Vi cười khổ nói: “Sớm biết con hổ răng kiếm này ở trong rừng thì chúng ta đã chẳng vào rồi”.
Bạch Vi nói: “Nhưng nếu chúng ta không đi vào thì sao có thể quay về xã hội hiện đại được”.
Phùng Kha ở bên cạnh tôi cũng đã bình tĩnh lại, không ngừng vỗ vào bộ ngực khá đẫy đà của mình, rồi nói: “Phương Dương, anh chẳng nói con hổ răng kiếm này sẽ chạy về phương Bắc khi tới mùa đông à? Hay chúng ta chờ ở đây thêm vài hôm cho trời lạnh, để nó chạy tới khu rừng phía Bắc”.
Tôi không nói gì, còn Triệu Thư Hằng đang ở trêи một cái cây khác phản đối thẳng thừng: “Cô nghĩ ra cái cách quái gì thế hả? Chúng ta ở trêи cây không thể ăn uống, cùng lắm là cầm cự được hai, ba hôm thôi. Huống hồ đến lúc trời lạnh rồi, khả năng chịu lạnh của chúng ta kém hơn con hổ răng kiếm nhiều”.
Dứt lời, Triệu Thư Hằng lại nói tiếp: “Đáng tiếc thật, nếu đây mà là ở Yến Kinh, tôi sẽ cho con hổ răng kiếm này sống không nổi ba phút”.
Tôi bật cười: “Nếu đây mà là xã hội hiện đại của loài người, con hổ răng kiếm này đã bị nhốt vào sở thú lâu rồi, đến lượt anh chắc?”
Tôi vừa nói xong, trong khu rừng trở nên yên lặng hơn, chỉ có con hổ răng kiếm đang đi lòng vòng bên dưới mấy cái cây, tiếng bàn chân nó ma sát với mặt đất đều khiến chúng tôi phải cau mày trầm tư.
Phải nói là dáng vẻ hiện giờ của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235137/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.