Hôm nay là ngày thứ bảy chúng tôi lưu lạc trêи đảo hoang, tính ra thì cũng đã là cả một tuần rồi. Quần áo tôi và Bạch Vi mặc vẫn rất sạch sẽ, nhưng đã không còn chỉnh tề gọn gàng như khi ở thành phố.
Chúng tôi có thể dùng quần áo sẵn có để thay giặt, nhưng lại không thể dùng bàn là để là. Mà tôi thì không có dao cạo râu, vì thế nên giờ nhìn hơi lôi thôi.
Bạch Vi chỉ vào tôi, cười nói: “Phương Dương, anh xem anh kìa, mới có mấy ngày thôi mà. Rõ ràng mới hai mấy tuổi mà nhìn cứ như ông chú trung niên ấy”.
Tôi bực mình nói: “Em nghĩ là em trông ổn lắm hả?”
Tôi và Bạch Vi ăn quả dại, bàn bạc xem hôm nay phải đi tìm kiếm ở chỗ nào.
Sắp một tuần trời rồi. Tính theo tốc độ ban đầu của chúng tôi, có lẽ chúng tôi gần như đã lục tung hòn đảo này rồi, không ngờ lần trước lại gặp phải con mãng xà. Chúng tôi không còn cách nào nên đành phải thả chậm tốc độ lại, cho đến bây giờ cũng mới chỉ đi qua hai cánh rừng lá kim.
Vốn cho rằng sau rừng lá kim sẽ là núi non gì đó, không ngờ sau khu rừng lá kim là một đồng bằng rộng lớn, cỏ mọc cao đến tận đầu gối. Trong lúc quan sát đồng bằng, tôi dừng lại, cũng miễn cưỡng hiểu được động vật có địa vị “bá chủ” của vùng đồng bằng này là gì.
Khi chúng tôi đã đi ra khỏi cánh rừng, Bạch Vi cực kỳ vui mừng, đang định đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235100/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.