Nghe được câu này, cả tôi và La Nhất Chính đều thấy kϊƈɦ động. La Nhất Chính đã không nói được nữa, nhưng vẫn có thể nhìn ra, trong ánh mắt của cậu ấy tràn đầy phẫn uất.
Triệu Thư Hằng cũng quay đầu nhìn chúng tôi: “Có tin tức rồi à?”
“Ừ!”
Tề Vũ Manh gật đầu: “Người chỉ điểm mà chúng tôi phái đi theo dõi đã phát hiện trước đó Lương Thành lặng lẽ trốn ra ngoài, tới một hộp đêm, chúng tôi lập tức qua bên đó theo dõi. Vì người của chúng tôi che giấu rất kỹ nên không bị phát hiện, cứ theo dõi suốt dọc đường, biết được vị trí cụ thể của con cá lớn đó rồi”.
“Hắn đang ở đâu?”
Tôi vội vàng hỏi.
“Ở một căn nhà nhỏ phía sau hộp đêm”.
Tề Vũ Manh nói: “Qua quá trình thăm dò tin tức của chúng tôi, khoảng nửa tháng trước căn nhà đó đã được người ta mua lại. Người bán không đồng ý tiết lộ thông tin cho chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn lần theo manh mối để suy đoán được, người mua căn nhà đó là một người Hoa Hạ vừa về nước, nói tiếng Hoa Hạ rất trôi chảy, nhưng hình như lâu lắm rồi không về nước”.
Tôi nhớ đến câu nói lúc trước: “Cũng có nghĩa là, kẻ giật dây phía sau chính là người này, đồng thời cũng đang liên lạc với cục phó Trương và tổ chức của anh Hoa?”
“Anh Hoa?”
“Chính là thủ lĩnh của tổ chức bắt cóc La Nhất Chính, hôm nay bị tôi đánh què hai chân ở khu ngoại ô”.
Tôi điềm tĩnh đáp.
Tề Vũ Manh nhíu mày: “Phương Dương, bất kể thế nào, anh cũng phải ghi nhớ rằng, nhất định không được tùy tiện đánh người khác bị thương. Lần này là vì rất nhiều người biết hành động của chúng ta, cũng hiểu rõ lai lịch và thị phi, nếu không…”
“Được rồi, cảnh sát Tề, cảm ơn ý tốt của cô, làm sao mà tôi không biết chứ. Nhưng lúc nhìn thấy La Nhất Chính, tôi thực sự muốn giết bọn chúng luôn!”
Tôi bất đắc dĩ giải thích với cô ấy, La Nhất Chính là một trong những người anh em tốt nhất của tôi, mà tổ chức kia chỉ đảm bảo cho cậu ta sống sót, ngoài ra không có gì khác, có thể tưởng tượng được, một người bình thường sẽ bị giày vò đến mức độ nào trong hoàn cảnh ấy.
Ánh mắt của La Nhất Chính ảm đạm hẳn đi. Trong mấy ngày qua, chắc chắn cậu ta đã phải chịu giày vò gì đó, nhưng với tính cách của cậu ta, nếu cậu ta không muốn nói, nhất định sẽ không hé răng. Chúng tôi cũng đành giả bộ không biết gì.
Tề Vũ Manh tiếp tục nói: “Mà sau khi tôi quay về, đồng nghiệp của tôi đã tiếp quản vị trí của tôi, tiếp tục giám sát. Chúng tôi đã bố trí đủ nhân lực, đảm bảo một ngày hai mươi tư giờ không gián đoạn vị trí của kẻ giật dây phía sau, chỉ đợi xác nhận thời cơ, sau đó xông vào trong bắt người”.
Tôi nói: “Vậy bây giờ có cách gì xác nhận thân phận của kẻ này ngay lập tức không?”
Tề Vũ Manh lắc lắc đầu: “Bây giờ chúng tôi không thể có bất cứ hành động nào, chỉ dám đảm bảo, nếu kẻ giật dây phía sau bước ra khỏi cửa lớn, mỗi bước đều bị chúng tôi phát hiện. Đây mới là mục đích của chúng tôi, huống hồ, nếu bây giờ đánh rắn động cỏ mà người bên trong không phải kẻ giật dây thực sự thì bao nhiêu công lao đổ sông đổ bể”.
Tôi hít thở một hơi thật sâu, ý bảo mình đã hiểu, Tề Vũ Manh nói tiếp: “Được rồi, tóm lại, tạm thời chúng ta có một tầng trở ngại, nhưng đã tốt hơn tình hình lúc trước rất nhiều rồi. Huống hồ bây giờ La Nhất Chính không sao rồi, tạm thời có thể chấm dứt, bây giờ chỉ cần anh giải quyết được sự việc của bố mẹ thì mọi thứ OK!”
Nói rồi, Tề Vũ Manh nhìn La Nhất Chính sau lưng tôi, La Nhất Chính miễn cưỡng nở ra một nụ cười.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cuối cùng cũng gọi được taxi, tôi đỡ La Nhất Chính ngồi vào hàng ghế sau, tôi và Triệu Thư Hằng cũng vội vàng vào theo, còn Tề Vũ Manh thì ngồi lên phía trước.
Tài xế vốn thấy chúng tôi có bốn người mà một người trong đó có vẻ không ổn lắm thì định xua chúng tôi xuống xe, nào ngờ nhìn thấy bộ đồng phục mà Tề Vũ Manh chưa kịp thay ra, lại nhớ tới nơi này là cửa đồn cảnh sát, nên mới nuốt những lời định nói vào trong.
Chắc vẫn không ngăn được nỗi thấp thỏm trong lòng, tài xế vừa lái xe vừa không kìm được tiếng hỏi: “Cô cảnh sát ơi, người ngồi ở hàng ghế sau không sao đấy chứ?”
Tề Vũ Manh cười cười: “Đương nhiên không sao rồi, người anh em này cơ thể không có vấn đề gì, chỉ quá yếu ớt thôi. Bây giờ chúng tôi phải đến bệnh viện kiểm tra”.
Để tài xế yên tâm hơn, tôi cũng hỏi: “Bác tài, giờ này khó gọi xe lắm ạ? Chúng cháu đợi gần mười phút mới thấy mỗi xe của bác”.
Nghe thấy tôi hỏi chuyện này, tài xế lập tức như biến thành một người khác: “Hề hề, chứ còn gì nữa, ở đất Thịnh Hải này, thông thường cứ đến một giờ đêm là taxi ngừng chạy rồi, dù gì thì buổi đêm khách đi xe cũng ít, nhưng với chúng tôi, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, buổi tối vẫn có khách đấy thôi? Chỉ cần có thể kiếm được tiền, chúng tôi không quan tâm đến chuyện này lắm đâu. Vả lại, tiền từ đâu mà có? Không cố gắng kiếm thêm thì làm sao về nhà nuôi con được…”
Không biết có phải nói trúng tâm tư hay gì, tài xế lập tức khởi động chế độ lắm lời, khiến Tề Vũ Manh cũng không kiềm chế được mà hỏi: “Bác tài, còn cách bệnh viện bao xa nữa?”
Tài xế mỉm cười: “Đến rồi đây, rẽ vào giao lộ trước mặt là tới. Bệnh viện số Một thành phố Thịnh Hải, năm ngoái vợ tôi cũng sinh con ở chỗ này nè…”
Trong một loáng là được xuống xe, tôi đỡ La Nhất Chính ra ngoài trước, cảm nhận được cơn gió đêm lành lạnh, không cần nghe tiếng càm ràm của tài xế, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Nhìn vào biển chỉ dẫn, nơi chúng tôi vừa xuống xe là bãi đỗ xe ở cửa sau của bệnh viện số Một thành phố Thịnh Hải, phòng cấp cứu của bệnh viện cách chỗ này không quá xa.
Tề Vũ Manh trả tiền xe, chúng tôi đỡ La Nhất Chính vào phòng cấp cứu.
Có lẽ vì quá muộn rồi, đến cả bác sĩ trực ca đêm cũng không chịu nổi mà ngủ gật, đến khi chúng tôi đứng trước mặt anh ấy, anh ấy mới nhận ra, bảo chúng tôi đặt La Nhất Chính nằm trêи giường rồi kể lại tình hình.
Nghe chúng tôi nói xong, bác sĩ nói: “Vẫn ổn, cậu ấy không có vấn đề gì, chỉ vì bị đói trong thời gian dài nên chức năng của cơ thể yếu đi, cho nên mới dẫn đến tình trạng suy kiệt như bây giờ”.
Nói xong, bác sĩ bắt đầu cắm bình truyền, nói rằng đến mai là có thể chính thức ăn uống bình thường rồi.
Nghe bác sĩ nói không nghiêm trọng, chúng tôi đồng loạt thở phào một hơi.
Nếu La Nhất Chính thực sự gặp chuyện gì, chỉ e cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới một người nên hỏi: “La Nhất Chính, bây giờ cậu đã không sao rồi, hay là anh gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt nhé”.
Không biết lấy đâu ra sức lực, nghe tôi nói câu này, La Nhất Chính vội vàng ngăn cản tôi: “Thôi đừng, em không sao, đừng để Tiểu Nguyệt lo lắng nữa. Ngày mai em đỡ rồi tự đi tìm cô ấy sau!”
La Nhất Chính kiên quyết như thế, chúng tôi đành làm theo lời cậu ấy. Một cô y tá tới cắm kim, còn chúng tôi ngồi đợi ở bên cạnh.
Mà ba người chúng tôi, vì thực sự chẳng được nghỉ ngơi mấy, tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng, cùng lúc đó, chúng tôi cảm nhận được cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi ùa tới, không muốn nói năng gì cả, chúng tôi dùng ánh mắt sắp xếp xong “ca ngủ” là ngủ khì khì luôn.
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra chưa kịp phản ứng, chỉ thấy rất nhiều người đã đứng bên ngoài phòng bệnh không biết từ bao giờ, đang định tiến vào trong, nhưng ở cửa cũng có một người cao lớn vạm vỡ mặc đồng phục bảo vệ ngăn họ lại, không cho phép họ vào.
Người bên ngoài nói tục chửi thề, ầm ĩ đòi vào trong.
Bảo vệ ở ngoài cửa cố sức ngăn cản, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng nhanh chóng tỉnh dậy, ai nấy trừng trừng nhìn cảnh tượng này với vẻ kỳ quái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]