Chương trước
Chương sau
“Nếu cậu không giữ lấy cơ hội lần này, lần sau có muốn gọi điện thoại cho họ thì đợi khi nào bọn họ ra rồi gặp đi”.

Cung Chính Vinh ngông cuồng tột độ, cơn thịnh nộ từ đáy lòng tôi dâng trào, nhưng cuối cùng lý trí vẫn giành chiến thắng. Tôi liếc nhìn Tề Vũ Manh, tiếp tục nói qua điện thoại: “Được, tôi cũng cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu lần này tôi không nghe thấy tiếng của bố mẹ tôi, anh cũng đừng mong có thể nắm được nhà họ Cung trong tay”.

Tôi nói xong thì cúp máy. Bây giờ quan hệ giữa tôi và nhà họ Cung rất kì diệu, cũng rất lạ lùng. Chúng tôi đều nắm trong tay điểm yếu của đối phương và cùng kìm chân lẫn nhau. Nếu chỉ như vậy thì còn tốt, nhưng vẫn còn thế lực thứ ba luôn lặng lẽ ấp ủ âm mưu quỷ kế ở phía sau nữa.

Số điện thoại nhanh chóng được gửi tới, tôi gửi số điện thoại cho Tề Vũ Manh, cô ấy lại liên lạc với những người khác. Bởi vì các cảnh sát trước kia đều đã vào vị trí, hiện tại chỉ là dò xét một số điện thoại mới, độ khó cũng không lớn.

Chưa đến mấy phút sau, Tề Vũ Manh đã nhìn và ra hiệu với tôi. Tôi nhìn vào điện thoại, còn một phút nữa, tôi tìm số điện thoại đó rồi gọi đi.

Điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng không có ai nói gì, sau đó tôi nghe thấy trong điện thoại có âm thanh huyên náo vang lên, tiếp đó là một giọng nam: “Ông già, con trai ông gọi cho ông này”.

Tiếp theo là một giọng nói quen thuộc, không biết bố tôi vì lo sợ hay là vì không thể tin nổi mà giọng nói có vẻ hơi run rẩy: “Mau… mau đưa tôi”

Sau đó đến lượt giọng nói kϊƈɦ động của mẹ tôi: “Cái gì? Điện thoại của con trai tôi ư?”

“Nhớ đấy, ông già, chỉ có một phút thôi, các người muốn nói gì thì nói nhanh lên!”

Giọng nam nói xong, điện thoại rè rè mấy tiếng, dường như bị mất tín hiệu gì đó, tiếp theo là tiếng của bố tôi vang lên: “Dương, là con sao?”

Tôi cứ nghĩ mình rất cứng cỏi, nhưng khi nghe thấy tiếng nói ấy, tôi lập tức cảm thấy trong lòng trào dâng chua xót, tôi nói: “Là con đây bố, bố mẹ có ổn không? Mẹ con đâu?”

Bố tôi nói: “Mẹ con, mẹ con không sao, bà ấy đang ở bên cạnh bố”.

Ngay sau đó, điện thoại được chuyển sang cho mẹ tôi, mẹ tôi nói: “Con trai, con mau chạy đi, không cần lo cho bố mẹ…”

“Bà già, tôi đã cảnh cáo bà đừng có nói linh tinh rồi cơ mà!”

Giọng nam đó đột nhiên trở nên hung dữ, sau đó đầu dây bên kia lập tức im bặt, tôi kϊƈɦ động la lên: “Bố mẹ? Hai người có nghe thấy không?”

Mẹ kiếp!

Một lát sau, trong điện thoại yên tĩnh lại, giọng nam đó nói: “Mày là Phương Dương đúng không? Yên tâm, bố mẹ mày rất khỏe, chỉ là bọn họ không nghe lời khuyến cáo của tao mà nói lung tung, nên tao đành kết thúc cuộc gọi thôi”.

“Mẹ kiếp! Mày làm gì bố mẹ tao rồi? Bọn họ đâu?”

Tôi cảm thấy tức giận đến mức sát khí xông lên tận trời. Giờ phút này tôi rất muốn nhờ Đỗ Minh Cường giúp đỡ, sai người đi giết hai mẹ con Cung Chính Vinh, băm thây bọn họ ra thành nhiều mảnh!

“Yên tâm, bố mẹ mày không sao, tao chỉ lấy lại điện thoại thôi, hết một một phút rồi.”

Nói xong, người nam đó cúp điện thoại.

Rầm!

Tôi đấm mạnh xuống chiếc bàn trước mặt.

Ôn Hân có chút lo lắng nhìn tôi: “Phương Dương? Cậu không sao chứ? Yên tâm, hai bác sẽ không có chuyện gì đâu. Nhà họ Cung cũng không phải bọn ngốc, nếu hai bác thực sự xảy ra chuyện, bọn họ cũng phải tự chịu hậu quả mình gây ra”.

Tôi nghiến răng mắng chửi: “Đám cầm thú này, nếu ngày nào đó để tôi bắt được, tôi sẽ làm thịt bọn chúng”.

Lúc này, tôi vô cùng hối hận, vì sao lúc trước ở Xiêng La không giết hết mấy kẻ khốn nạn nhà họ Cung kia đi, thế này mới đúng thật là không đánh chết rắn sẽ bị rắn hại.

Khi tôi nói ra câu nói này, Tề Vũ Manh đã ngắt liên lạc với bên đó, cô ấy đi đến vỗ vai tôi nói: “Phương Dương, anh đừng lo lắng quá, chuyện này vốn không phải lỗi của anh, nhà họ Cung quá vô liêm sỉ. Nhưng cho dù là vậy, anh cũng tuyệt đối đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc. Hiện tại chúng ta không có chứng cứ, nếu có chứng cứ rồi, những người có liên quan của nhà họ Cung sẽ không ai thoát được, nhất định họ sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật”.

Trước mặt tôi, bên trái là Ôn Hân dịu dàng xinh đẹp đang khoanh tay, bên phải là Tề Vũ Manh hiên ngang phi phàm, lửa giận trong lòng tôi mới bình ổn lại một chút.

Cho dù tôi có căm phẫn cỡ nào, tôi cũng không thể trút cơn tức giận này lên đầu hai cô gái được.

Tề Vũ Manh biết chuyện của tôi, không chút do dự đi từ Yến Kinh đến Thịnh Hải giúp tôi, còn Ôn Hân thì từ lúc tình cờ gặp tôi ở cục cảnh sát vẫn luôn theo cạnh tôi.

Bất luận là ai cũng đều có ân tình mà tôi khó đền đáp, tôi vẫn biết điều này.

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại hỏi Tề Vũ Manh: “Cảnh sát Tề, vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với bên kia, các cô có tra được manh mối gì không?”

Tề Vũ Manh nghe tôi nói vào chuyện chính, sắc mặt cũng nghiêm lại: “Kẻ này vô cùng giảo hoạt, mặc dù vừa rồi chúng tôi đã lần theo dấu vết mạng viễn thông, nhưng vẫn không nắm được vị trí của bọn chúng. Dường như bọn chúng có cách đặc biệt chặn chúng tôi truy vết, chúng tôi căn bản không thể xác định đầu kia điện thoại là từ nơi nào”.

Tôi nhíu mày: “Xem ra lần này nhà họ Cung đã chuẩn bị đâu ra đấy, chẳng lẽ đây vốn là kế hoạch của Cung Chính Vinh? Chỉ là tình thế bất đắc dĩ, bị buộc phải thực hiện trước?”

Càng nghĩ, tôi thấy khả năng này càng lớn, mà sau lưng tôi lại toát mồ hôi lạnh theo.

Nếu suy đoán của tôi là thật, chứng tỏ Cung Chính Vinh đã sớm mai phục ở Quế Lâm. Nếu đám người Bansha qua đó rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho họ, không ngờ khi điện thoại kết nối lại truyền đến tiếng thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Tôi chỉ đành gửi vài tin nhắn cho họ, hi vọng họ xuống máy bay có thể đọc được trong thời gian sớm nhất, đồng thời cũng dè chừng Cung Chính Vinh hơn. Chẳng trách trước kia Cung Chính Văn nói hắn ta chán ghét sự lề mề của anh trai mình nên mới tự ra tay.

Nhưng không ngờ sự lề mề ấy lại khiến tôi không còn đường để đi, gọn gàng dứt khoát như Cung Chính Văn thì lại tự tay tống bản thân vào tù.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có một ý nghĩ, Cung Chính Vinh đã muốn có được nhà họ Cung như vậy, nếu tôi nghĩ cách thả Cung Chính Văn ra, hai người bọn họ có nội chiến với nhau hay không?

Nhưng mà vừa nghĩ lại, ý nghĩ này lại bị tôi xóa bỏ. Dù sao bây giờ bọn họ đều có cùng một kẻ thù, chính là tôi. Nếu bọn họ không loại bỏ cái đinh trong mắt là tôi trước, chắc sẽ không có tâm trí nào để đối phó nhau.

Tôi không thể không cảm thán, nếu Cung Chính Vinh có sự quyết đoán của Thường Khải Thân năm đó, có lẽ bây giờ tôi còn thoải mái được một chút.

Tôi nói: “Chúng ta đợi ở quán bar đến mười hai giờ, nếu Trịnh Cường vẫn không thể mang tin tức của La Nhất Chính về thì chúng ta rút thôi”.

Vì trời đã tối dần, nhân viên phục vụ của quán bar đã đến, nhưng nhìn dáng vẻ của mấy người đi đầu, bọn họ không hề để tâm đến chuyển cửa quán bị cưỡng chế mở ra, cứ như đây là một chuyện hết sức bình thường.

Quán bar đã bắt đầu kinh doanh, Triệu Thư Hằng sáng mắt lên: “Tôi đi chơi chút đây, lát có chuyện gì thì gọi tôi”.

Thế nhưng anh ta còn chưa nói xong, di động của tôi đã vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.