Dù luôn có một giọng nói nói trong đầu tôi rằng lời của Cung Chính Vinh không đáng tin, nhưng tôi vẫn muốn giành lấy một tia hi vọng cho bố mẹ mình, dẫu sao làm thế này cũng đỡ hơn là bị mất mặt.
Tôi hít sâu một hơi, châm một điếu thuốc, rồi lại gọi cho Chúc Mi. Sau khi kể lại sự việc cho Chúc Mi nghe, cô ấy trầm mặc một lúc, sau đó lập tức cúp máy.
Tôi chẳng hiểu ra làm sao, nên không tránh khỏi thấy căng thẳng, như đột nhiên đeo thêm một quả cân nặng hàng chục tấn, nó nặng đến mức khiến người ta không thở nổi.
Ôn Hân đã chú ý tới sắc mặt lạ lùng của tôi từ lâu, thấy tôi không ngừng rít thuốc, gương mặt cô ấy hiện lên một vẻ đau xót kỳ lạ. Đúng vậy, vẻ mặt đó đã cho tôi cảm giác như vậy, nó khiến người ta vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay đến từ này.
Cứ việc trong lòng ta một mực có một thanh âm tại nói cho ta, Cung Chính Vinh không thể tin, nhưng ta vẫn là muốn vì cha mẹ ta tranh thủ một tia hi vọng, dù sao cũng so cứ như vậy vì mặt mũi từ bỏ tốt.
Ta thở một hơi thật dài, nhóm lửa một điếu thuốc lần nữa bấm Chúc Mi điện thoại, coi ta đem sự tình nói cho Chúc Mi về sau, Chúc Mi trầm mặc một hồi, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Trong lòng ta không biết làm sao, không khỏi xiết chặt, giống như là đột nhiên treo lên một con ngàn cân cự chùy, chìm để người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235017/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.