Tôi hít thở sâu, bắt mình phải bình tĩnh lại. Tôi nhẩm tính thời gian, khoảng sáu giờ ba mươi phút, chúng tôi xuống tầng đi ăn, còn bây giờ là bảy giờ năm phút.
Ba mươi lăm phút, nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Nhưng lúc chúng tôi vừa đi ra ngoài, chắc chắn Bạch Vi vẫn còn ở trong phòng. Nếu những người đó ra tay chậm một chút, có lẽ bây giờ vẫn chưa đi được bao xa.
Tôi vội vàng chạy ngó ra ngoài cửa sổ, vì phòng chúng tôi ở nằm giữa tòa nhà, nên có thể nhìn rất rõ cảnh vật bên dưới. Lúc này đang có một chiếc xe bán tải đang đỗ bên ngoài sảnh khách sạn, cửa xe mở như đang chờ gì đó.
Mẹ kiếp!(Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất trêи TruyenDKM.com)
Tôi đấm mạnh một cú lên cạnh giường, nói: “Mọi người mau xuống dưới, bọn họ chưa đi xa đâu!”
Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng biết tính quan trọng của vấn đề, cả hai không nhiều lời, lập tức xông vào thang máy với tôi.
Đứng trong thang máy, tôi liên tục cầu xin nó hãy chạy nhanh một chút. Nhưng điều khiến tôi thất vọng là chờ khi chúng tôi xuống dưới, xông ra ngoài khách sạn, chiếc xe bánh mỳ đỗ ở đó đã không thấy tăm hơi đâu.
Tề Vũ Manh cũng đã có hành động, lúc chúng tôi đi xuống dưới, cô ấy đã gọi điện thoại bảo người ta chặn mấy con đường ở đây lại, không cho xe bánh mỳ ra vào.
Ở một thành phố lớn như Thịnh Hải, phái một lượng lớn cảnh lực đi chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234999/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.