Mẹ Cung Chính Vinh nói chuyện với giọng điệu chắc chắn không được từ chối, nhưng tôi không gọi cuộc điện thoại này với thành ý gì cả, bèn nói:
“Ha ha, không quen La Nhất Chính à? Ở cả cái đất Thịnh Hải này, ngoài nhà họ Cung các người ra, còn ai có thù hằn với Phương Dương tôi nữa? Chẳng phải lúc nào các người cũng coi tôi là cái đinh trong mắt, muốn nhổ đi càng nhanh càng tốt à?”
Ngừng một lát, tôi lại nói: “Tôi cũng nói cho các người biết, nếu nhắc đến thành ý, một khi tôi không có tin tức gì của La Nhất Chính thì Cung Chính Văn đừng hòng được thả ra. À, phải nói là trong ba ngày nữa, nếu tôi không nhận được tin gì của La Nhất Chính, Cung Chính Văn cứ chuẩn bị ngâm dấm trong tù mười năm đi! Tôi nhắc bà thêm một lần nữa, lần này, Cung Chính Văn đã mắc tội lớn, dù chỉ bị phán mười năm tù, nhưng người nhà của Chúc Mi cũng sẽ không để hắn ta được sống yên ổn trong tù đâu”.
Tôi mượn uy của người nhà Chúc Mi, nên giọng nói cũng cứng rắn hơn hẳn.
Mẹ Cung Chính Vinh tức giận quát: “Phương Dương, cậu lôi một người tên La Nhất Chính linh tinh ra để mua vui thì không sao, còn dám uy hϊế͙p͙ tôi? Được, Phương Dương, tôi đây sẽ cho cậu biết thế nào là hối hận!”
Dứt lời là bà ta định cúp máy, tôi vội vàng nói: “Khoan đã!”
Quả nhiên, tôi vừa lên tiếng, mẹ Cung Chính Vinh vẫn tập trung tiếp tục lắng nghe, tôi nói: “Tóm lại, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234992/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.