Người bảo vệ kia vừa gọi một tiếng “chị dâu”, rồi lấy bật lửa ra chuẩn bị châm thuốc, nghe thấy cách tôi gọi “Tiểu Nguyệt” thì tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi: “Anh, anh là Phương Dương mà họ nói tới hả?”
Tôi gật đầu: “Phải, nhưng tôi và A Chính là anh em rất thân thiết, lần này tôi đến đây chính là để giải quyết chuyện này”.
Bên ngoài tòa nhà thương mại rất hỗn loạn, có thể nhìn thấy rất nhiều người đang tháo chạy.
Vị trí của tòa nhà này rất gần với cây cầu, nếu quân phản loạn đi qua cầu thì chắc chắn sẽ xông vào trong này đầu tiên.
Tiếng nổ vang ngày một nhiều, không khó tưởng tượng quân phản động đang đánh phá sang bên này.
Tốc độ phản ứng của quân đội chính phủ cũng rất nhanh, bọn họ có thể nhìn thấy bên ngoài tòa nhà có không ít xe của quân đội lái qua, còn có các quân lính được trang bị đầy đủ vũ trang.
Danfu nói gì đó với Phương Thanh Di, rồi tự chạy ra ngoài.
“Sao anh ta lại bỏ chạy thế!”
Lâm Húc Dương cau mày hỏi.
“Anh ta nói ở đây quá nguy hiểm, bên ngoài cũng loạn quá nên không lo cho chúng ta được nữa. Anh ta bảo chúng ta chạy vào sâu bên trong thành phố, đến lãnh sự quán hoặc chính phủ! Nơi đó an toàn!”
Phương Thanh Di giải thích.
“Anh Húc Dương, bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?”
Cung Ấu Hi bất lực hỏi.
“Chạy thôi! Chúng ta cũng phải chạy! Cứ rời khỏi đây trước đã! Nơi này quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234986/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.