Tôi vẫn luôn đợi Đồng An Chi nói với mình về chuyện thăng chức tổng giám đốc tập đoàn Vọng Thiên, nhưng cho đến khi cúp máy, ông ấy cũng không nhắc tới một từ, tôi có chút phiền muộn.
Thế này xem ra tôi vẫn phải chờ đợi trong mỏi mòn rồi. Còn nhà họ Cung từ sau lần trước không thấy có động tĩnh gì, tất nhiên là đang ủ một cơn bão lớn hơn, thời gian của tôi đã không còn nhiều nữa.
Cái gọi là nghĩ gì có nấy, tôi đang nghĩ nên làm việc gì đó, điện thoại bỗng đổ chuông, là một số điện thoại lạ. Tôi cũng không để ý lắm, bởi vì từ khi nhận chức trợ lý giám đốc bộ phận Kinh doanh thị trường, thường xuyên có một số người trước nay chẳng có ấn tượng gọi cho tôi, hẹn tôi ra ngoài ăn cơm các kiểu.
Bành Uy đặc biệt dạy tôi làm thế nào tránh những bộ phận quan trọng khi bị súng bắn. Cậu ấy từng học trong quân đội, trêи cơ bản đều nắm chắc.
Mặc dù tôi không thành thạo nhưng nghĩ đây là cách bảo toàn tính mạng nên cũng nghiêm túc học. Cuối cùng cũng học được nửa phần.
“An Dã, anh đang ở đâu, mau đến đây. Lý Tuyền trúng đạn rồi.”
Tôi vừa chạy theo Bành Uy vừa gọi điện cho An Dã. Bành Uy cố đè chặt miệng vết thương trêи ngực Lý Tuyền nhưng chị ấy đã hôn mê bất tỉnh.
“Nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp ở ngã tư đường, nhất định phải đè chặt miệng vết thương.” An Dã bình tĩnh nói.
“Được!” Cúp điện thoại tôi giẫm mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234960/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.