Chương trước
Chương sau
Alava rời đi, tôi cũng đã hiểu mục đích lần trước Shadi tới tìm mình. Tôi lấy điện thoại ra, chỉ thấy màn hình hiện thị có mấy cuộc gọi nhỡ, nhưng có lẽ do tiếng xe quá ồn, nên tôi không nghe thấy.

Đột nhiên tôi thấy hơi hối hận, nếu tôi không tham gia vào đại hội trao tặng danh hiệu này thì chắc chắn sẽ không quá nổi tiếng như bây giờ, và cũng sẽ không có nhiều người tới tìm tôi nhờ vả như vậy.

Tôi cài đặt chế độ từ chối cuộc gọi và tin nhắn từ người lạ, sau khi chỉ giữ lại các số liên lạc trong danh bạ, tôi lái xe về quán bar.

Lúc tôi về đến quán bar, cậu đàn em đó vẫn chờ ở đấy. Thấy tôi dừng xe trước mặt mình một cách thoải mái, sau đó đi vào quán bar, cậu ta vô cùng kϊƈɦ động.

Vừa về đến quán bar, tôi còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì chuông điện thoại đã reo. Tôi lấy ra xem thì thấy là bạn gái cũ của mình gọi đến.

Sau khi nghe máy, tôi trầm mặc một lát, Lâm Lạc Thủy hỏi tôi: “Phương Dương, anh có biết hành vi của mình bây giờ giống hệt một đứa trẻ không? Rốt cuộc đến bao giờ anh mới có thể trưởng thành được đây?”

Cô ấy nói gì tôi không hiểu, nên bèn hỏi: “Cô nói gì thế? Tôi đã làm gì nào?”

“Phương Dương, chuyện anh tự làm mà còn hỏi tôi à?”

Giọng nói của Lâm Lạc Thủy rất bình tĩnh, nhưng vì tôi cực kỳ hiểu cô ấy nên biết rằng cô ấy đang rất tức giận.

Tuy nhiên, đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu gì cả, tôi hỏi: “Không lẽ Tào Văn Hoài lại xảy ra chuyện gì à?”

“Trước kia, tôi tưởng dù anh không quan tâm tới gia đình, nhưng ít ra cũng là một người đàn ông. Không ngờ đến bây giờ, anh còn không dám thừa nhận chuyện mình đã làm!”

Dứt lời, Lâm Lạc Thủy cúp máy. Tôi cũng phát bực, tôi vừa ra viện, mấy ngày nay có làm gì đâu, Tào Văn Hoài xảy ra chuyện cũng đổ lên đầu tôi là sao?

Nhưng nếu cô ấy đã ngắt máy thì tôi cũng chẳng dỗi hơi hỏi lại nữa. Không ngờ, lúc này Alava lại gọi tới.

“Alava, có việc gì thế?”

Giọng nói của tôi không mấy vui vẻ, không biết Alava gọi cho mình vào lúc này để làm gì. Nếu ông ta lại nhờ vả thì tôi không có một chút tâm trạng nào cả.

Alava nói: “Dương, thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Để báo đáp, tôi cũng đã giúp cậu làm một chút việc nho nhỏ”.

“Giúp tôi? Chuyện gì thế?”

Tôi suy nghĩ một chốc, vừa rồi, điện thoại tôi cũng không nhận được tin nhắn thông báo có thêm tiền vào tài khoản.

“Tôi nhớ cậu và bạn gái cũ chia tay nhau vì Tào Văn Hoài, nên tôi vừa giúp cậu trừng phạt gã một chút”.

Alava nói với vẻ dương dương đắc ý, nghe xong, tôi chỉ thấy đầu mình nổ oành một tiếng.

Ông đúng là tên đồng đội đầu heo!

Suýt nữa tôi đã mắng ra thành tiếng, khó khăn lắm mới dập tắt cơn giận trong lòng, tôi không chút khách sao cúp máy, trong lòng đầy bực bội.

Tôi đang thắc mắc sao Lâm Lạc Thủy lại vô duyên vô cớ quẳng lại vài câu đó rồi cúp máy, ra là Alava vừa xử Tào Văn Hoài giúp tôi.

Phải biết rằng vì chuyện lần trước, Tào Văn Hoài đã không còn làm việc ở Xiêng La nữa. Nhưng công ty mới ít nhiều cũng sẽ nghe vài ý kiến từ công ty cũ, huống hồ là dự án BTT ở Chiêng May.

Chắc bây giờ, Tào Văn Hoài đã bị đuổi việc rồi. Tôi soạn một tin nhắn với nội dung xin lỗi, vừa định gửi cho Lâm Lạc Thủy thì trong đầu tôi chợt hiện lên gương mặt của Bạch Vi, nên tôi lại xóa tin nhắn đó đi.

Mẹ kiếp, chưa biết đúng sai thế nào đã bù lu bù loa lên chửi con nhà người ta, cô ấy tưởng tôi không biết tức giận, nên thích nói gì thì nói à?

Tôi hít sâu một hơi, đi tới cạnh chiếc giường trong phòng hút thuốc.



Mấy ngày tiếp theo, hầu như tôi đều rất bận rộn. Vì sắp đi, mà mọi người đều biết tôi về nước làm việc, vì thế có lẽ sau này sẽ có rất ít cơ hội sang bên này, nên ai cũng đến mời tôi đi ăn.

Tôi từ chối hết những lời mời của người lạ, nhưng Bansha, Roga và Ốc Trắng thì đương nhiên là tôi phải đi, vì mọi người đều có giao tình từng trải qua sinh tử với nhau.

Còn lời mời của Đỗ Minh Cường thì tôi lại càng không thể từ chối.

Lúc trước, ông ta cũng đã nói với tôi thỏa thuận đàm phán của chúng tôi với Đồng An Chi vẫn có hiệu lực, quyền chọn thêm 2% cổ phần vẫn ở đây chờ tôi đến lấy bất cứ lúc nào.

Tôi thấy cảm kϊƈɦ trong lòng, biết ông ta chuẩn bị cho tôi đối phó với nhà họ Cung. Sau chuyện ở quán bar lần trước, Suchat và Sangsu cũng không còn ý kiến gì khi tôi có thêm 2% quyền chọn nữa, nhưng sau khi suy nghĩ, tôi vẫn từ chối. Nguyên nhân thì lúc trước tôi cũng đã giải thích rất nhiều lần rồi, thứ tôi nên lấy thì một chút tôi cũng không bỏ qua, nhưng thứ không nên thì tôi tuyệt đối không nhận.

Giống như 8 triệu mà tôi từng đòi nhà họ Cung, dù phải trích 3 triệu ra cho những người khác, thì tôi vẫn giữ lại 5 triệu cho mình.

Nói đến đây, tôi đột nhiên nhớ ra ngôi nhà ở Xiêng La mà lúc trước Đỗ Minh Cường bảo tôi đến ở, nhưng chưa kịp chuyển vào thì có biết bao nhiêu chuyện lớn xảy ra. Bây giờ, tôi cũng đã có tiền, có thể bảo ông ta giúp chọn một chỗ.

Đỗ Minh Cường cũng rất vui, nói tôi mua nhà ở Chiêng May chứng tỏ sau này sẽ thường xuyên sang đây, nên ông ta lập tức cho người đi làm giúp tôi.

Suchat cũng bảo Bangsue lâu rồi không gặp tới tìm tôi, chính là người đàn ông cao lớn đó, ông ấy chỉ cần đứng một chỗ đã có khí thế khiến người ta phải sợ hãi rồi.

Sangsu thì không nói gì, nhưng ông ấy là quan chức cấp cao của chính phủ, rất nhiều chuyện không thể nói rõ được. Nhưng khi tôi có việc cần nhờ đến phía chính phủ, tầng quan hệ này sẽ phát huy tác dụng.

Đỗ Minh Cường đã cử một cậu đàn em khác đi theo tôi. Trước kia, Roga làm vệ sĩ cho tôi, nhưng tối qua sau khi uống rượu xong, y đã bị điều đến phân đội của Ốc Trắng, để làm nhân chứng tố cáo Đỗ Minh Hào ở đó.

Cậu đàn em này tên là Tài Lanh, người trông đen đủi gầy gò. Nhưng được cái tên sao thì người vậy, đúng là cậu ta rất lanh lợi, thêm Bangsue như cái cột sắt, nhìn từ xa đã có thể thấy những người này không tầm thường rồi.

Tài Lanh đã biết mục đích của tôi, cậu ta gọi tới bảo tôi chờ vài phút. Tôi tìm một chỗ vừa ngồi xuống, Tài Lanh đã tới, nói người thân của bạn mình đang bán nhà. Nghe thấy đại ca bảo sắp xếp mua nhà, cậu ta đã chuẩn bị ngay vài căn tốt nhất bảo tôi đến đó xem, đồng thời còn bảo đảm giá ưu đãi nhất.

Chúng tôi đi đến đó, vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi da đen đi tới. Mặt mày ông ấy đầy vẻ tươi vui, nhìn Tài Lanh hỏi: “Đây chính là đại ca à?”

Dứt lời, ông ấy đưa cho tôi một điếu thuốc lá. Tôi thầm nghĩ lão này trông chẳng ra sao, nhưng được cái biết đối nhân xử thế.

Có người đàn ông này dẫn đường, chúng tôi không cần phải đến sảnh mua nhà, mà đi thẳng lên tầng qua những người khác. Ông ấy nói nghe tin tôi muốn mua nhà, nên ông ấy đã cố tình chuẩn bị cho tôi ba căn tốt nhất, trong đó có một căn ở trêи này.

Đi lên tầng, vừa mở cửa, tôi đã bị nội thất trong căn nhà này thu hút. Một ngôi nhà được trang hoàng tỉ mỉ ở Xiêng la thì không tốn bao nhiêu tiền, nhưng thiết kế tinh xảo thế này thì khá khó kiếm.

Đây là một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhà không to cũng không nhỏ, nhưng một mặt phòng khách được lắp một chiếc cửa sổ sát đất cực lớn, đồng thời được thiết kế gia cố. Hơn nữa căn nhà này lại nằm giữa tòa nhà, nên khỏi cần nghĩ cũng biết cảnh đêm đẹp đến mức nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.