“Phương Dương, còn một chuyện nữa!”
“Chuyện gì thế?”
Tôi nhìn Bạch Vi, trêи gương mặt cô ấy lộ ra chút mệt mỏi hiếm thấy, dường như đang phải đấu tranh trong lòng.
“Sau khi tôi về nước, mấy năm tiếp theo có khả năng chúng ta không thể gặp được nhau nữa”.
Sau cùng Bạch Vi cũng nói ra được.
Nói xong, dường như cô ấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chăm chú nhìn tôi.
“Tại sao? Vì lần này tôi bị thương à?”
Tôi thở dài một tiếng đầy vẻ tự giễu. Trong giao ước lúc trước từng nói, sở dĩ người nhà của Bạch Vi không đồng ý cho tôi và cô ấy ở bên nhau, không chỉ vì bây giờ tôi chẳng có gì trong tay, mà còn vì tôi đắc tội với nhà họ Cung, còn vì tôi nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, suýt nữa kéo cả Bạch Vi vào trong dầu sôi lửa bỏng.
“Không hoàn toàn là vậy, người nhà bảo tôi tới tiếp quản sản nghiệp tại Úc Châu, cũng có thể nói là đi rèn luyện”.
“Vậy bác muốn thế nào?” Triệu Ánh Thu cuối cùng cũng không chịu nổi mà lên tiếng. Cô đã chắc chắn một điều rằng ông già này đang ăn vạ.
“Thế nào? Cô cho rằng còn nên thế nào nữa?”
Cuối cùng, mắt ông ta cũng sáng lên, thái độ mềm mỏng đi nhiều.
“Các cô khiến tôi trở nên thế này cũng phải bồi thường chứ? Còn về chuyện đi viện thì tôi không đi, nơi đó còn quá chôn sống tôi đi.”
Quả nhiên, nói nhiều như vậy nhưng mục đích cuối cùng của ông ta vẫn là tiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234940/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.