Chương trước
Chương sau
Trêи hành lang vang lên tiếng súng, mấy người còn lại lập tức chạy sang hai bên, dùng cột đá ở hành lang che chắn để bắn trả về phía ba người Roga.

Nhưng bọn chúng hoàn toàn không dám thò đầu ra, nên ba người họ không mất cọng lông nào.

Quan trọng hơn là ba người họ biết rõ cái hay của việc giả heo ăn thịt hổ, thỉnh thoảng bắn vài phát, cấp tốc di chuyển đến địa điểm tiếp theo lại bắn thêm vài phát nữa. Người của Đỗ Minh Hào lại không dám thò đầu ra xem, nên tưởng số tay súng ở nơi này không ít hơn bọn họ.

Tôi bất chợt dùng lực, nắm lấy phần chạm trổ nhô ra, nương sức trượt cả người về phía đối diện, cũng chính là chỗ bên cạnh cột đá thứ nhất.

Phần trêи cột đá được chạm khắc riêng một phần nhô ra, kϊƈɦ thước chỉ bằng vài ngón tay, bao quanh một vòng, nhưng đã đủ để chịu đựng sức nặng của một mình tôi.

Tôi vừa đứng vững chân, bên dưới cột đá đã có một người của Đỗ Minh Hào âm thầm len qua. Kẻ đó nhanh chóng nhìn vào bên trong một lát, thế nhưng còn chưa ló đầu đã có mấy phát đạn bắn tới, chạm vào cột đá tóe lên tia lửa và âm thanh chói tai.

“Mẹ kiếp! Đó nhất định là người của Đỗ Minh Cường, ông đây mà bắt được bọn chúng, kiểu gì cũng lên như diều gặp gió”.

Kẻ đó tức giận chửi mắng mấy câu, nhưng cũng không dám tùy tiện thò đầu ra nữa.

Giờ phút này, đằng sau cột đá thứ ba vang lên một âm thanh, giống như tiếng nói chuyện điện thoại. Nội dung đại khái là bị tập kϊƈɦ, không rõ số người của đối phương, hỏa lực rất mạnh, mau chóng cứu viện.

Tôi hạ quyết tâm, nếu bây giờ không ra tay, đợi tiếp viện của bọn chúng đến thì không chỉ chúng tôi, mà trừ Bansha chặn đường lui ra, Ốc Trắng và tiểu đội trưởng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi bình tĩnh nhìn phía sau những cột đá khác, một người ban đầu bị Roga bắn trúng đã bị thương nặng, một người khác dìu gã vội vàng trốn đi, không tính tới số người nấp ở vị trí kín đáo thì lực lượng ở bên ngoài của họ chỉ còn lại sáu người.

Cộng thêm trở lực của ba người Roga, cơ hội để tôi đánh úp thành công là rất lớn.

Tôi nhắm chuẩn cơ hội, vọt người đến phía sau kẻ đang ở bên dưới. Kẻ đó sững người, theo trực giác định nâng súng nhắm vào tôi. Nhưng tôi đã đạp gã ta ngã xuống đất, rồi lấy súng trường tự động đã được lắp đạn ra bắn một chuỗi dài tạch tạch tạch, kẻ đó lập tức tóe máu nơi lồng ngực, ngã vật xuống đất.

Cùng lúc đó, tiếng súng đã dụ năm người khác đến đây. Tôi nổ súng nương theo hai bên cột đá, một băng đạn chẳng mấy chốc đã bắn hết, mà phía đối diện cũng đã có thêm một người nữa ngã xuống.

Tôi thoáng thở phào, loạt động tác này cuối cùng cũng có tác dụng. Người của Đỗ Minh Hào ở trêи hành lang chỉ còn lại bốn tên, mà chúng tôi cũng vừa vặn có bốn người, không cần tốn nhiều sức đã giải quyết xong cuộc chiến.

Thậm chí lúc tôi tiêu diệt người thứ hai, bốn người còn lại kia đã không còn ý chí chiến đấu nữa, có người đã vứt súng chủ động ngồi xổm xuống đất ôm đầu.

Chúng tôi trói bốn người kia lại, bắt luôn người vừa gọi điện liên lạc trong số đó chạy đến nơi nhốt hai đứa nhỏ.

Có thể là vì bị hai khẩu súng chĩa vào đầu nên tên người Xiêng La gọi điện thoại đó đã khai hết tất cả.

Tôi hỏi: “Hai đứa nhỏ đang ở đâu?”

Con ngươi gã xoay tròn, hỏi: “Đứa nhỏ nào?”

Pằng!

Tôi lập tức bắn một phát xuống đất, tiếng súng tóe lên tia lửa, dọa gã giật mình.

Tôi nói: “Đừng nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian, còn nói nhảm nữa tao sẽ tặng viên đạn tiếp theo cho mày đấy”.

Kẻ đó lúng túng cười gượng: “Hai đứa nhỏ ở bảo tàng phía trong”.

Bất giác, chúng tôi đã đi đến cuối hành lang, mà nơi này xuất hiện một cánh cửa lớn, có lẽ đây chính là bảo tàng.

“Trong bảo tàng có ai khác không?”

“Không, chỉ có hai đứa trẻ con thôi. Bảo tàng là phòng kín, để đề phòng nội bộ chúng tôi có người cướp đứa nhỏ đi, chúng tôi chỉ cử người chuyên phụ trách đi đưa cơm một lần, còn cách một tiếng lại cử người vào xem bọn nhỏ có còn đó không”.

Quả nhiên mọi thứ trêи thế giới này vẫn còn nắm được trong tay mình, súng vừa khai hỏa, người này lập tức như biến thành một người khác.

Tôi ra hiệu gã hãy vào trong trước, rồi cầm súng chĩa vào sau lưng gã, đi vào theo. Ba người nhóm Roga và Xakikoa thì đợi ở bên ngoài, giao hẹn nếu có tình huống gì thì nổ súng nhắc nhở trong thời gian sớm nhất.

Bảo tàng không lớn, vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy đủ các loại đồ sưu tầm chất chồng như núi, tay cầm súng của tôi hơi dùng sức: “Người đâu?”

Kẻ đó chỉ về một phía: “Tôi dẫn anh đi, đừng bắn”.

Quả nhiên, kẻ đó run rẩy đi đến một nơi, dùng chân đạp một chiếc ghế ra, phía sau chiếc ghế là hai đứa nhỏ đang sợ hãi.

Trêи mặt Tiểu Tây và Khang Khang đầy vệt nước mắt, chúng đang ôm lấy nhau. Thấy người đến là tôi, hai đứa nhỏ nín khóc chuyển sang cười trong nháy mắt, rồi chạy ào đến chỗ tôi.

“Chú Dương”.

“Chú Dương, chú đến cứu chúng cháu rồi”.

Tôi bất chợt đạp vào lưng gã kia một cái, gã lảo đảo nhưng không dám lên tiếng.

Mỗi tay tôi ôm một đứa nhỏ, sau khi dỗ dành một lúc, cuối cùng chúng cũng ngủ say. Có thể tưởng tượng được trong mấy tiếng đồng hồ hai đứa nhỏ bị bắt đến đây đã tuyệt vọng và cô đơn đến thế nào.

Tôi dùng tiếng Xiêng La nói: “Mày ở lại đây”.

Gã kia gật đầu, tôi cẩn thận đưa hai đứa nhỏ ra cửa lớn của bảo tàng, ba người Roga cũng hết sức mừng rỡ.

Xakikoa và người anh em còn lại mỗi người bế một đứa, tôi và Roga đi lên đầu, tôi nói: “Đi, chúng ta đi trước tập chung với nhóm Bansha và Ốc Trắng đã!”

Nơi đây là vườn hoa trung tâm thành phố Chiêng Ray, các kiểu đường phố trải dài bốn phương tám hướng, phong cách kiến trúc cũng kéo dài khắp các nơi trêи thế giới, vì thế đã tạo nên sự phức tạp của đường sá nơi đây.

Ban đầu, chúng tôi không tìm được đường đi, sau đó thì dứt khoát không tìm đường nữa, mà là đi theo tiếng súng và tiếng đánh nhau, chẳng bao lâu đã gặp người của Bansha.

Bansha nói bên phía chúng tôi vừa lao vào đánh nhau thì phía sau đã không ngừng có người muốn đi tiếp viện, bọn họ thì lại chặn đường ở ngay gần đó.

May là bốn người chúng tôi cũng vững vàng khống chế được đám người ở hành lang, nếu không, gặp phải sự tấn công ở cả đằng trước lẫn đằng sau, Bansha sẽ thật sự khó mà nói trước.

Với sự náo loạn của hai thế lực Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào, Chiêng Ray đã vô cùng hỗn loạn, nhưng như thế lại tiện cho chúng tôi chạy ra khỏi đây.

Không bao lâu sau, chúng tôi đã gặp được tiểu đội trưởng, vì tiểu đội trưởng chống cự ở chính diện nên cũng có hai anh em bị thương nặng được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện Chiêng Ray.

Tiểu đội trưởng sầm mặt, liên tục nói phải báo thù cho các anh em, suýt nữa chúng tôi không giữ lại được. Tôi và Roga dứt khoát trói hắn lại, đưa cả hắn và đứa nhỏ ra ngoài.

Bọn tôi đang định ra khỏi thành phố, Roga đột nhiên hỏi: “Đợi đã anh Dương, Ốc Trắng đâu?”

Tôi vỗ trán, sao lại quên mất chuyện này chứ, Ốc Trắng dẫn theo một nhóm anh em đi hướng khác đánh nghi binh, đến bây giờ vẫn chưa quay lại.

“Đi! Roga, cậu hộ tống Tiểu Tây, Khang Khang và tiểu đội trưởng đi Chiêng May. Tuy ở Chiêng Ray anh Đỗ đã có hành động, nhưng không thể bảo đảm an toàn. Để phòng ngừa Đỗ Minh Hào chó cùng rứt giậu, vẫn nên nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ đến Chiêng May thì hơn, nơi đó không có ai dám động đến chúng”.

Tôi nói xong, Roga đã lập tức phản đối: “Không được, anh Dương, anh đưa bọn họ đi. Lúc đến đây, ông Đỗ đã dặn dò tôi không được để anh xảy ra chuyện”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.