Tôi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Nếu ông chắc chắn có thể tránh được tai mắt của hắn vậy các ông hãy lái xe máy đi con đường đó đi, nhưng nhất định phải cẩn thận. Nếu bị đối phương phát hiện hoặc là thực sự không còn cách nào khác thì cho dù phải quay lại cũng không được mạo hiểm, ông hiểu không?”
“Hiểu, giờ tôi xuất phát ngay. Khi cậu gần đến bên đó, liên lạc với Cung Chính Văn và hẹn địa điểm gặp mặt xong nhớ phải bảo tôi ngay, tôi sẽ cố gắng tiếp cận địa điểm gặp mặt”.
“Ừm, ngoài ra tôi sẽ dùng một cái điện thoại khác liên lạc với cậu, lát nữa tôi sẽ gọi cho cậu”.
“Được”.
Tôi vừa trả lời thì nghe thấy có tiếng “tút tút tút” trong điện thoại, Bansha đã vội vàng cúp máy rồi.
Lòng tôi chợt ngổn ngang cảm xúc, Bansha, cái người năm ấy từng đánh gãy chân tôi, thậm chí còn dìm tôi xuống sông Mae Ping giờ đã vừa là bạn bè vừa là đàn em của tôi, thậm chí ông ta còn mạo hiểm vì chuyện không liên quan đến mình. Chỉ có thể nói là đời người quả thực là kỳ diệu.
Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta muốn đến trừ việc ân oán với Cung Chính Văn và tình nghĩa với tôi thì chắc chắn ông ta cũng muốn thông qua chuyện này để lại ấn tượng tốt cho Suchat, thậm chí có thể mang theo mấy tên đàn em của mình vào dưới trướng Suchat, trở thành một một tên đầu sỏ nhỏ nhoi của một phương.
Có thể nhận thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234917/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.