Tôi ngoảnh lại: “Còn điều kiện gì nữa thì ông mau nói đi”.
“Cậu đừng đi vội, tôi gọi về hỏi đã, xem bên đó có đồng ý với khoản tiền kếch xù này của cậu không”.
“Được”.
Tôi mỉm cười, sau đó quay lại chỗ ngồi.
Cung Thiệu Bình đứng dậy, đi ra ban công bên ngoài phòng bao.
Đúng vậy, phòng bao này có ban công, kéo tấm cửa kính thủy tinh ra là có thể đi ra ngoài.
Sau khi ông ta đi ra ngoài ban công, rồi quay người đóng cánh cửa thủy tinh lại, tôi lấy điện thoại ra bắt đầu ấn số.
Tôi nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó lặng lẽ ngồi chờ.
Trong phòng bao khá yên tĩnh, Bạch Vi và Hà Khai Thành cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
“Bây giờ, anh đang ở đâu?” Có lẽ vì quá yên lặng, nên Bạch Vi chợt hỏi.
“Cạnh sông Mae Ping”, tôi trả lời cho qua câu hỏi này. Sông Mae Ping rất dài, có rất nhiều bờ sông. Nên chỉ nói chung chúng là cạnh sông thì chắc chắn cô ấy không biết cụ thể là chỗ nào được, mà tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết vị trí cụ thể của mình.
Có lẽ vì câu trả lời này của tôi quá mơ hồ, nên Bạch Vi lại rơi vào trầm mặc.
Vài giây sau, tôi không nhịn được phá vỡ sự tĩnh lặng: “Giám đốc Bạch, dự án của BTT bây giờ thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều ổn, thử nghiệm xong rồi, bây giờ đang đào tạo, chắc vài ngày nữa là có thể bàn giao được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234891/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.