“Cậu Phương, cậu thấy thế nào?”
Tôi cười nhạt, chỉ cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Tôi ngẩng đầu nhìn Cung Thiệu Bình, lạnh nhạt nói: “Ông Cung, tại sao ông lại nghĩ tôi sẽ hòa giải với các ông?”
Mặt Cung Thiệu Bình biến sắc, ông ta hơi nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
“Cậu Phương, chẳng lẽ…cậu không muốn hòa giải, muốn đấu đá với nhà họ Cung chúng tôi đến cùng hay sao?”
Tôi lắc đầu: “Không, cũng không phải là không thể hòa giải, nhưng điều kiện mà ông đưa ra dù có xem xét thế nào tôi cũng chỉ thấy nó có lợi với ông. Tôi không có được bất cứ lợi ích nào thì tại sao lại phải giúp ông cứu Cung Chính Vinh ra?”
Lông mày Cung Thiệu Bình nhíu lại càng chặt: “Cậu Phương, cậu nói thế là ý gì? Vừa nãy tôi đã nói rồi, về sau nhà họ Cung chúng tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu nữa, dù là bất cứ rắc rối nhỏ nhặt nào, chẳng lẽ điều này không có lợi cho cậu sao?”
“Ha ha, nói cứ như tôi sợ nhà họ Cung các người gây rắc rối lắm không bằng.”
“Ý…ý cậu là gì?”
“Ý tôi là tôi căn bản không hề sợ các người, căn bản không hề sợ các người đến gây rắc rối cho tôi, hơn nữa Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đã từng thử rồi đấy, nhưng cuối cùng họ có kết cục gì? Ông có muốn thử không?”
Mặt Cung Thiệu Bình tái mét, cắn răng nhìn chằm chằm tôi, không nói gì nữa.
“Khụ.” Bạch Vi ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, ho khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234884/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.