Thời gian một lần nữa như ngưng đọng
Tôi hi vọng có thể dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.
Dường như thời gian trôi qua rất nhanh, lại giống như đã trì trệ rất lâu. Đôi môi chúng tôi tách nhau ra. Cô ấy thở hổn hển vùi đầu vào vai tôi. Cơ thể như mất đi sức lực, mềm mại nép vào tôi.
Tôi ôm chặt Bạch Vi, cảm nhận nhịp tim dồn dập từ trong lồng ngực cô ấy truyền tới.
Cứ như vậy, chúng tôi lặng lẽ ôm nhau, không ai nói gì, cũng không nghĩ tới việc buông ra.
Tôi không biết như này đã được coi là ở bên nhau chưa, hay chỉ là sự an ủi tạm thời.
Tôi cũng không dám hỏi, sợ mở lời thì sẽ phá vỡ mất niềm hạnh phúc đã khao khát từ rất lâu này.
Bất giác, trời tạnh mưa, ánh nắng buổi chiều từ phía tây chiếu vào, rọi lên người chúng tôi
“Đứng nhích vào trong một chút, đừng để bị đen da.” Bị ánh nắng chiếu vào khá lâu, tôi không nhịn được bèn buột miệng nói.
“Ừm.” Bạch Vi khẽ ừm một tiếng, sau đó ngẩng đầu, để tôi ôm cô ấy từ từ lùi vào bên trong mái chòi.
Cô ấy cúi đầu không dám nhìn tôi. Khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, hàng lông mi cong dài khẽ run run.
Tôi muốn hôn cô ấy một lần nữa!
Nhưng khi tôi vừa giơ tay định nâng khuôn mặt cô ấy thì tiếng xe máy ở con đường gần đó vang lên.
Tôi quay đầu nhìn, thấy ba chiếc xe máy từ phía bắc đi tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234863/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.