Ôn Hân lại vén tóc, cô ấy nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, tôi không nên nói cho cậu. Tôi nên vùi nó trong sâu thẳm thâm tâm, từ từ gặm nhấm hết.”
“Không, sau khi nói ra có lẽ cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút. Dù bây giờ có lẽ cậu rất buồn, nhưng sau này cậu sẽ không thấy hối hận, sẽ không ân hận vì mình đã không có dũng khí làm thử. Khi muốn làm một việc gì đó, mỗi người chúng ta phải thật dũng cảm tiến lên, dù cho có thất bại thì chí ít cũng không hối hận, không phải sao?”
“Ừ, cậu nói đúng, ít nhất tôi cũng đã cố gắng theo đuổi nó.” Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ với tôi, nụ cười ấy rất đẹp: “Cậu với giám đốc Bạch rất xứng đôi, hai người nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
“Vậy…cậu có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra không? Tôi không muốn sau này cảm thấy bối rối khi gặp cậu. Dù không thể làm người yêu, làm bạn cũng được mà.”
“Ừ, tôi chả nhớ đã xảy ra chuyện gì nữa, vừa nãy cậu có nói chuyện gì quan trọng à?”
“Ha ha…không có gì quan trọng đâu.”
“Vậy thì tốt, tôi còn tưởng là mình đã bỏ lỡ chuyện gì đặc sắc lắm cơ.”
“Có phải cậu đang cười nhạo tôi không.”
“Đâu có đâu.”
“Được rồi, tôi tạm tin cậu.”
“Phải rồi, tôi rất tò mò, chẳng lẽ lúc đầu cậu không biết chuyện giám đốc Bạch không đứng ra làm chứng sao? Nếu biết thì cậu phải hận cô ấy mới đúng chứ, sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234859/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.