Chắc chắn cô ấy nhìn ra được quan hệ giữa tôi và Bạch Vi rất mờ ám, cũng hiểu sự mờ ám ấy có nghĩa là gì.
Tôi cũng biết cô ấy có ý với tôi, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, và cũng không biết điểm nào ở mình có thể khiến cô ấy thích.
Về điểm này thì tôi chịu, thật khó mà tưởng tượng một người con gái chẳng nói được mấy câu với mình trong suốt bốn năm học đại học, bảy năm sau gặp lại, mình lại phát hiện cô ấy có ý với mình.
Chuyện này nói ra ngay cả tôi cũng không tin, nhưng tôi thực sự cảm nhận được điều đó.
Trừ khi cảm giác của mình sai, suy đoán lung tung.
Vì cuộc đối thoại giữa tôi và Bạch Vi cùng câu dọa dẫm mập mờ của cô ấy, trêи bàn ăn nhất thời yên tĩnh. Ngoại trừ Ôn Hân, đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng hiếu kì nhìn tôi và Bạch Vi.
Dường như Bạch Vi có chút xấu hổ, chỉ vùi đầu vào ăn, nhưng gương mặt xinh đẹp ấy lại hơi đỏ lên.
“À, lúc nãy là ai bảo các cậu đến quán bar đó vậy?” Để gở bỏ sự lúng túng, tôi tìm đại một chủ đề hỏi.
“Cậu ta dẫn bọn tôi đi đấy.” Từ Triết chỉ vào Hoàng Lễ Thành.
Hoàng Lễ Thành tỏ ra hơi phiền muộn: “Trước kia, tôi nghe một người bạn nói không khí ở đó rất tốt, cho nên mới đề nghị đến đó, ai ngờ lại là một nơi như vậy, là lỗi của tôi.”
Từ Triết cười hì hì vài tiếng: “Lúc ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234842/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.