“À, đây là bố mẹ anh hả?” Cô ta hỏi tiếp.
“Ừ.”
Bạch Vi vội vàng cúi chào với bố mẹ tôi vẫn đang ở dưới ruộng hoa, cô ta trịnh trọng giới thiệu: “Chào cô chú, cháu là Bạch Vi ạ.”
“Ừ, chào cháu, chào cháu!” Mẹ tôi vội vàng dùng chất giọng địa phương tươi cười chào lại.
Bố tôi thì lau tay vào áo, toét miệng cười ha ha gật đầu với Bạch Vi.
“Nắng thế này mà cô chú vẫn phải ra đồng làm việc, đúng là vất vả quá ạ!”
Bạch Vi đột nhiên mồm mép hơn hẳn, đây là cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy bao giờ, có lẽ vì trong lòng cô ta thấy áy náy với bố mẹ tôi.
“Không sao, không sao.” Mẹ tôi lại nói giọng địa phương, xua tay.
Bình thường khi nói chuyện với người khác, mẹ tôi hay vòng vo và thêm thắt câu từ, nhưng đứng trước mặt Bạch Vi, hình như bà hơi căng thẳng.
Bố tôi cũng vậy, ông cứ không ngừng lau tay vào áo và nhoẻn miệng cười.
Lúc này, một bà cô nổi tiếng nhiều chuyện trong thôn đi tới, quan sát Bạch Vi một lúc, sau đó cười hi hi hỏi: “Oa, A Dương, bạn gái cháu đấy à?”
“Đồng nghiệp ạ.” Tôi trả lời ngay, không thừa thãi một chữ.
Bạch Vi thì lễ phép chào hỏi bà cô đó.
Tôi nói với bố mình – người vẫn đang ở dưới ruộng hoa: “Bố, bố đi chợ hoa đi, con ngồi với Bạch Vi một lát.”
“Được được.” Bố tôi xách bao tải gần năm cân hoa nhài, đi lên.
“À, tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234791/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.