Natcha còn nói phía cảnh sát bọn họ sẽ biểu dương tôi, chắc chắn sẽ có tiền thưởng. Ngoài ra, ông ta còn xin danh hiệu công dân vinh dự cho tôi, đó không phải là danh hiệu văn hóa vô dụng gì đó để đi du lịch hay có giá trị văn hóa, mà là danh hiệu Chiêng May chính thức công nhận do đích thân thị trưởng trao tặng.
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối, tiền thì sao có thể từ chối được, còn công dân vinh dự… Thứ này cũng có ích rất lớn, sẽ có vài lợi ích khi tôi sang đó định cư, du lịch hay có các hoạt động kinh doanh.
Nếu có thể xin được, sau này tôi sẽ sống rất thoải mái ở Chiêng May.
Sau khi ngắt máy của Natcha, tôi không nói chuyện này cho Bạch Vi biết. Nếu cô ta biết được, chắc chắn sẽ càng kiên quyết giữ tôi ở lại Phần mềm Trí Văn và để tôi phụ trách nghiệp vụ bên Xiêng La hơn.
Tôi chỉ tiếp tục nói về chuyện bắt cóc và những chuyện khác với Bạch Vi.
Chiều đến, chúng tôi đã uống không ít trà, bụng đã tiêu hóa được kha khá rồi. Vì thế, chúng tôi đến một quán ăn chưa từng tới ở phố Nimman dùng bữa.
Trước đồ ăn ngon, Bạch Vi vẫn không hề rụt rè hệt như lần trước, cô ta để lộ ra vẻ dịu dàng yên tĩnh và thẳng thắn của mình.
Nhưng tôi không còn trêu ghẹo cô ta giống như trước nữa.
Ăn xong, tôi và Bạch Vi tản bộ dọc theo con phố Nimman, chậm chậm đi về khách sạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234788/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.