Chương trước
Chương sau
Tôi ngẩn ngơ nhìn cô ấy, tầm nhìn hơi nhòe đi như không thể tập trung được nữa, lại như không thể nhìn rõ gương mặt xinh đẹp từng thuần khiết và như thiên thần của cô ấy.

Trong đầu tôi đầy ắp hình ảnh của bốn năm đó, chúng xoay chuyển, lướt qua và vụt đi xa như một đoạn phim.

Lần chúng tôi chúng tôi cãi nhau của chúng tôi mà cô ấy nhắc đến đó hình như là sau khi tôi làm việc được bốn năm, chính là vài tháng trước khi tôi vào tù. Một lần đi công tác, tôi nhận được điện thoại của cô ấy. Cô ấy nói bị lãnh đạo công ty mắng, thấy không vui, nên muốn nói chuyện với tôi. Lúc đó, tôi đang ở cùng với khách hàng, tôi bảo cô ấy một lát nữa gọi lại, nhưng cô ấy không chịu. Tôi chưa nói được mấy câu thì cô ấy bắt đầu nói tôi không còn quan tâm đến cô ấy nữa, tôi cảm thấy bực dọc, cúp máy, cô ấy lại gọi đến, sau đó chúng tôi cãi nhau.

Đó là lần chúng tôi tranh cãi kịch liệt nhât, cô ấy đòi chia tay với tôi. Vì đang bực mình và tức giận, nên tôi đã đồng ý.

Sau khi đi công tác về, tôi đã bình tĩnh lại, đi đến nhà cô ấy để xin lỗi. Cô ấy ôm tôi khóc, sau đó chúng tôi làm hòa.

Từ đó về sau, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình, ý thức được rằng không thể tiếp tục như vậy. Sau đó, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian ở bên và quan tâm đến cô ấy hơn, tình cảm của chúng tôi lại được hâm nóng.

Nhưng hình như sau lần đó, tôi luôn cảm thấy cô ấy đã thay đổi. Nhiều lúc, tâm trạng của cô ấy rất nặng nề, nhưng dù tôi có gặng hỏi thế nào, cô ấy cũng không nói.

“Phương Dương.” Giọng nói của Lâm Lạc Thủy kéo tôi từ trong hồi ức trở lại.

Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Buổi tối hôm chúng ta chia tay, tôi và Văn Hoài đã xảy ra quan hệ.”

Đầu tôi nổ tung.

Lâm Lạc Thủy vẫn bình tĩnh nói: “Tôi và Văn Hoài đã quen nhau từ lâu, anh ấy cùng quê với tôi, cũng là bạn học cấp ba. Khi còn học cấp ba, anh ấy từng theo đuổi tôi. Mấy ngày chúng ta chia tay, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi. Từ đó trở đi, bọn tôi đã ở bên nhau, tôi cũng đã hạ quyết tâm sẽ rời xa anh. Nhưng sau khi anh đi công tác về, anh đã xin lỗi tôi, nói anh luôn yêu tôi sâu đậm, nói anh sẽ thay đổi. Lúc đó, tôi đã mềm lòng, nhưng tôi không nỡ chia tay với Văn Hoài.”

“Xin lỗi anh, tôi đã lạc lối, bắt cá hai tay, vì tôi vẫn còn yêu anh.”

“Đến khi anh vào tù, tôi mới hạ quyết tâm phải rời xa anh.”

“Xin lỗi.” Cô ấy hơi cúi người với tôi.

Sau khi thẳng lưng dậy, cô ấy hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tôi đã xin lỗi anh rồi, nên anh đừng truy cứu chuyện giữa anh và Văn Hoài nữa. Từ nay trở đi, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, đôi bên không nợ nhau.”

Lâm Lạc Thủy bình tĩnh đi lướt qua người tôi, bước tới cạnh Tào Văn Hoài, giơ tay khẽ xoa vết thương trêи khóe miệng gã.

“Đau không anh?” Cô ấy hỏi.

“Anh không sao.” Gã lắc đầu, sau đó nắm lấy tay cô ấy.

“Chúng ta về thôi.”

“Ừm.”

Gã dắt tay Lâm Lạc Thủy, đi lướt qua người tôi, bước đi rất bình tĩnh.

Tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, như không thể tập trung được nữa.

Trong đầu tôi không ngừng vang lên giọng nói của Lâm Lạc Thủy.

Một lúc lâu sau, tôi cắn chặt răng, không cho mình được khóc, cũng không để nước mắt tuôn rơi.

Mẹ kiếp, giọt nước mắt chết tiệt này.

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng bàn tán “xôn xao”, còn có những ánh mắt và những cái chỉ chỉ trỏ trỏ khác lạ.

Tôi cử động tay chân, sau khi vẫn cảm nhận được cơ thể mình vẫn ở đây, tôi cất bước đi ra ngoài.

Đi đến cầu thang bộ, tôi ngồi trêи bậc thang lạnh lẽo, lấy thuốc lá ra châm, sau đó rít liền mấy hơi.

Tôi thích cảm giác này, muốn bay bổng trong làn khói lượn quanh, không mục đích, tốt nhất là có thể quên đi tất cả.

Nhưng tôi không làm được.

Lời nói của Lâm Lạc Thủy như con dao đâm từng nhát vào vết sẹo cũ của tôi, khiến vết thương vốn đã khép miệng lại chảy máu, còn đau đớn từng cơn.

Đến tận ban nãy, tôi mới biết nguyên nhân cô ấy rời xa tôi.

Là tôi tự gây ra!.

Là tôi từng bước đẩy cô ấy đến bên cạnh Tào Văn Hoài.

Nhưng tôi có sai không?

Tôi không biết.

Tôi chỉ biết mình bị cắm sừng, một cặp sừng to vật vã. Trong thời gian mấy tháng đó, ngày nào, cô ấy cũng ăn nằm với tôi, ân ái mây mưa cùng tôi, nhưng trong lòng cô ấy lại có một người đàn ông khác.

Tôi không tưởng tượng được lúc cô ấy khẽ thầm thì lời yêu bên tai tôi, nhưng trong lòng lại nhớ đến Tào Văn Hoài, đó là một loại cảm xúc như thế nào.

Tôi cũng không dám tưởng tượng cô ấy rêи rỉ nỉ non dưới thân Tào Văn Hoài…

Mẹ kiếp!

Tôi dụi mạnh đầu thuốc vào góc tường, sau đó ôm đầu, cào tóc, để sự đau đớn trêи cơ thể xua tan sự nhức nhối ghê tởm tầm thường trong lòng.

Không biết bao lâu sau, tôi thấy càng thêm buồn bực và ngột ngạt. Tôi ngẩng đầu lên định hít một ít không khí trong lành, nhưng lại nhìn thấy Bạch Vi đứng ở cửa cầu thang đang nhìn tôi một cách bình thản.

Tôi nhìn cô ta, cong môi, định nở một nụ cười thản nhiên như mọi khi với cô ta, nhưng tôi phát hiện khóe môi mình hình như nhếch hơi bị lớn quá thì phải.

Dường như tôi đã quên mất điệu cười mỉm ấy.

“Anh không sao chứ?” Bạch Vi hỏi.

“Tôi thì sao được đây?”

Tôi lại nhếch miệng, muốn nhanh chóng tìm lại nụ cười mỉm của mình.

Lúc này, một cô gái đeo gọng kính đen trông vừa xinh đẹp vừa quen mặt đi đến, cô ta nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Phương Dương, phó giám đốc Trương bảo anh đến văn phòng, anh còn ở đây làm gì?”

Hình như cô ta là trợ lý của Trương Nghị Lâm, nhưng tôi không thích vẻ mặt của cô ta lắm. Cô ta ra vẻ trước mặt tôi làm gì chứ? Tưởng mình là Bạch Vi hay sao?

Bây giờ, tôi cũng không muốn gặp Trương Nghị Lâm, không muốn gặp ai cả.

Nên tôi chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ ngửa cô hít sâu một hơi, muốn giải tỏa sự muộn phiền khó hiểu trong lòng.

“Anh không nghe thấy tôi nói gì à? Phó giám đốc Trương bảo anh đến văn phòng của ông ấy, ngay lập tức!” Cô ta cất cao giọng.

“Cô cút mẹ đi, đừng ra vẻ trước mặt ông đây nữa.” Tôi không nhịn được nữa.

Bạch Vi ở một bên vội chen lời: “Phương Dương, anh nói gì thế?”

Sắc mặt của cô trợ lý của Trương Nghị Lâm trắng bệch, cô ta chỉ vào tôi, tức giận nói: “Anh! Anh có thái độ gì thế hả?”

“Tiên sư, đừng có chỉ chỉ trỏ trỏ với ông đây.”

“Anh… Anh chờ đấy, tôi sẽ đi thưa với phó giám đốc Trương.”

“Biến.”

Cô trợ lý bốn mắt nổi giận đùng đùng giậm trêи đôi giày cao gót bước nhanh rời đi.

Bạch Vi cau mày: “Phương Dương, tôi biết trong lòng anh đang khó chịu. Nhưng đây là công ty, chúng ta đang làm việc, anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình được à? Sao có thể dùng thái độ đó để nói chuyện với đồng nghiệp? Huống hồ, anh còn vừa gây ra một chuyện náo loạn có ảnh hưởng rất lớn nữa. Phó giám đốc Trương chắc chắn sẽ lấy đây làm cái cớ, bây giờ anh còn mắng trợ lý của ông ta, ông ta không đuổi anh mới là lạ đấy. Đến nước này thì tôi cũng không giúp được anh nữa đâu, anh hiểu không?”

Tôi thờ ơ đáp: “Đuổi thì đuổi, ông đây muốn thấy cô ta tức đấy, giả bộ lên mặt cái quái gì chứ.”

“Anh đang tự sa ngã đấy à? Chỉ vì lời nói ban nãy của Lâm Lạc Thủy, vì biết lý do cô ấy rời bỏ anh, biết cô ấy lạc lối khi hai người còn yêu nhau…”

Tôi lập tức bốc hỏa: “Mẹ nó nữa, cô nói đủ chưa hả? Chuyện của tôi với cô ấy liên quan mẹ gì đến cô? Cô tưởng mình là ai? Tôi không khiến cô liên thiên giao giảng đạo lý gì đó ở đây.”

Bạch Vi tức đến mức tái mặt: “Anh… Anh còn muốn làm việc ở đây nữa không hả?”

“Cô tưởng tôi thật sự yêu thích cái công ty nát bét này à? Tưởng tôi thích hầu hạ cô lắm sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.