Không đợi tôi trả lời, hai gã cảnh sát đã bước tới, một trái một phải, túm lấy vai tôi, gã cảnh sát nóng vội kia lôi còng tay ra.
Tôi giãy giụa theo bản năng: “Buông tôi ra, tôi tự đi được, các anh không có chứng cứ không thể dùng còng tay một cách bữa bãi.”
“Giữ nó lại.”
Gã cảnh sát cầm còng tay túm lấy cổ áo sau gáy tôi, hai gã khác ở hai bên túm chặt lấy cánh tay tôi ấn xuống thật mạnh, đồng thời ngáng chân ấn tôi dúi dụi xuống đất, sau đó bẻ quặt hai tay, đeo còng cho tôi.
Tôi cố nhẫn nhịn cơn phẫn nộ, không vùng vẫy thêm nữa, cũng không lên tiếng giải thích, vì lúc này giải thích đã không còn tác dụng gì.
Tôi chỉ quay đầu nhìn hai đôi trai gái chó chết kia một lần.
Lâm Lạc Thủy đứng dậy, há miệng đờ đẫn nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại bị bắt.
Bạch Vi thì sững sờ trong chốc lát, mặt mũi dần hiện vẻ thất vọng, sau cùng cô ta lắc đầu rồi tự cười giễu.
Còn Cung Chính Văn và Từ Văn Hoài thì đều nhìn tôi và cười lạnh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý và bỡn cợt.
Mẹ kiếp!
Lại sập bẫy rồi.
Cung Chính Văn chắc chắn đã hối lộ đám cảnh sát, đám cớm Xiêng La nổi tiếng hủ bại mà.
Vả lại anh ta không để cảnh sát tới bắt tôi sớm hơn, mà chọn ngay lúc tôi gặp Lâm Lạc Thủy, anh ta dẫn theo Bạch Vi tới, để tôi mất mặt trước hai người kia, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234719/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.