Rất nhanh, điện thoại Bạch Vi đã đổ chuông, cô ta không nghe máy, chuông cứ reo mãi, cô ta vẫn không chịu nghe.
Tôi có chút lo lắng, lo lắng điện thoại của cô ta không mở chế độ rung, lo lắng bởi vì lỗ tai có vấn đề nên cô ta mới không nghe được tiếng chuông.
Đồng thời, tôi còn thoáng thấy ảo não, tại sao mình phải giúp cô ta?
Cô ta bị một đám đàn ông bao vây thì liên quan gì đến tôi, lỗ tai cô ta có điếc không cũng liên quan gì đến tôi?
Tự nhắc mình không nên lo lắng vì cô ta, nhưng tôi vẫn không thể ném cô ta ra khỏi đầu, có lẽ là bởi lòng đồng tình chết tiệt tràn lan.
Khi trở lại khách sạn, bước vào đại sảnh, tôi mới kéo chiếc áo phủ trêи đầu cô ta xuống, hỏi: “Nghe thấy tôi nói gì không?”
Cô ta lau đi vệt nước trêи mặt, mắt đỏ, gật đầu.
Tôi vỗ tay một cái thật vang bên tai trái cô ta, cô ta gật đầu, lại vỗ tay bên phải, lần này âm thanh nhỏ hơn, cô ta không gật đầu.
“Tai bên phải có thấy đau không, có bị ù không?”
“Có.” Cô ta gật đầu.
“Đệch.” Tôi không nhịn được mắng một tiếng.
“Mau lên phòng, lấy nước trong lỗ tai ra. Nếu vẫn có vấn đề, thì lập tức thay quần áo đi bệnh viện.”
Vừa nói, tôi vừa dắt cô ta đi về phía thang máy.
Lúc này, cô ta mới cầm điện thoại di động lên nghe cuộc gọi đến vẫn liên tục đổ chuông kia. Cô ta đặt điện thoại bên tai trái.
Tôi liếc mắt nhìn, thấy người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/151441/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.