Chương trước
Chương sau
Nói đến đây, cô ta do dự liếc mắt nhìn tôi.
Tôi biết cô ta muốn hỏi cái gì, nên thản nhiên đáp: “Cô cứ thoải mái.”
Cô ta nói với điện thoại: “Vậy bây giờ anh tới đây đi, em sẽ gửi địa chỉ phòng ăn cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ta lại bấm điện thoại một hồi.
Sau đó cô ta ngẩng đầu, có phần áy náy nói với tôi: “Phương Dương, xin lỗi, tôi có người bạn vừa tới Xiêng La, tí nữa muốn tới đây ăn cơm, hi vọng anh không ngại.”
“Bạn trai hả?” Tôi nghe được giọng đàn ông phát ra trong điện thoại, không nhịn được tò mò hỏi một câu.
“Không phải, là một người bạn chơi thân từ nhỏ.”
“Vậy là thanh mai trúc mã rồi. Gọi anh ta đến đi, tôi ăn no sẽ rời khỏi không quấy rầy hai người.”
Nói xong, tôi cúi đầu ăn tiếp.
Lúc ăn gần xong, Bạch Vi bỗng đứng dậy, khẽ vẫy tay về phía cửa.
Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc vest, vóc dáng cao to khuôn mặt tuấn tú đi tới.

“Chính Văn, lâu lắm không gặp.” Bạch Vi vui vẻ duỗi tay về phía hắn ta.
“Tiểu Vi, lâu không gặp, càng ngày em càng xinh đẹp hơn đấy.” Người đàn ông trẻ tuổi cầm tay cô ta, dịu dàng nói với chất giọng rất từ tính.
“Cảm ơn anh.” Bạch Vi vui vẻ cười, thế rồi quay về phía tôi, nói: “Giới thiệu một chút, đây là trợ lý của em, Phương Dương. Người này là bạn tốt của tôi, phó tổng giám đốc phòng kinh doanh tài chính của tổng công ty tập đoàn, Cung Chính Văn.
Tôi khá ngạc nhiên. Tôi biết tổng công ty tập đoàn, chính là tập đoàn Dụ Phong, thuộc top 100 xí nghiệp đứng đầu trong nước, chủ yếu kinh doanh thiết bị điện gia dụng. Phần mềm Trí Văn cũng chỉ là cái công ty con được tập đoàn Dụ Phong thành lập vào cuối thập niên 90 để đặt chân vào ngành công nghiệp máy tính mà thôi.
Tôi ngạc nhiên bởi trông Cung Chính Văn xêm xêm tuổi tôi, mà đã làm phó tổng giám đốc một phòng ban chuyên nghiệp của tập đoàn Dụ Phong rồi.
Nhưng nghĩ đến những lời Bạch Vi nói trước đó, tôi nhanh chóng trở lại bình thường. Hình như Bạch Vi là thiên kim tiểu thư của ông chủ tập đoàn hay người đồng sáng lập tập đoàn. Cung Chính Văn là bạn từ thời thơ ấu của cô ta, nói cách khác Cung Chính Văn cũng là con cái nhà giàu, chắc chắn bố hắn ta cũng giữ chức vị rất cao trong tập đoàn Dụ Phong.
Khác với vẻ ngạc nhiên của tôi, Cung Chính Văn thì lộ ra vẻ lão luyện thong dong, thậm chí còn đánh giá tôi với ánh mắt tỉ mỉ.
Nói thật, tôi rất không thích loại ánh mắt này.
“Thì ra là anh chính là Phương Dương.” Cung Chính Văn bỗng lên tiếng, giọng điệu rất bình thản, không nghe ra được cảm xúc đặc biệt gì, nhưng cũng không có ý muốn bắt tay với tôi.
Tôi biết giới kinh doanh và giới quan chức có một điều kiêng kỵ. Người có địa vị thấp không thể chủ động bắt tay với người có địa vị cao, vì thế tôi đứng lên thản nhiên gật đầu: “Chào phó tổng giám đốc Cung.”
“Ừ.” Cung Chính Văn cũng khẽ gật đầu, lại dùng giọng điệu khoan dung tựa như người lãnh đạo, nói:
“Tôi nghe nói anh từng ngồi tù, còn có quan hệ với côn đồ ở Chiêng May, nhưng giám đốc Bạch vẫn giữ anh bên người, chắc hẳn là coi trọng năng lực của anh. Tôi tin tưởng ánh mắt của cô ấy, thế nên anh phải làm việc cho tốt vào, ngừng dính dáng đến những kẻ trước đây, nếu không cho dù giám đốc Bạch coi trọng tài năng của anh, lãnh đạo công ty cũng không thể giữ anh lại.”
Tôi không lên tiếng, chỉ cau mày bình tĩnh nhìn hắn ta.
Cung Chính Văn có vẻ lười phản ứng với tôi, rất phong độ lịch thiệp giúp Bạch Vi kéo cái ghế ra, đợi cô ta ngồi xuống, hắn ta mới ngồi ở bên cạnh Bạch Vi, khẽ giọng nói chuyện với cô ta về những điều được trải nghiệm khi vừa tới Chiêng May.
Tôi rất khó chịu, hắn ta chỉ là người của tập đoàn Dụ Phong, mà Phần mềm Trí Văn thì là một công ty vận hành độc lập, hắn ta lấy quyền gì để quản tôi? Còn bày ra cái dáng vẻ người lãnh đạo nữa chứ.
Chẳng lẽ, vừa nãy hắn ta ra oai phủ đầu tôi?
Xem ra là thế rồi, Cung Chính Văn biết quá khứ của tôi, hơn nữa còn biết tôi có quan hệ với Bansha, chắc chắn là vẫn luôn để ý đến Bạch Vi, thậm chí còn rất chú ý đến người đàn ông xuất hiện bên cạnh Bạch Vi.
Mục đích rất đơn giản, hắn ta muốn tán tỉnh Bạch Vi.
Mà ngay từ ngày đầu tiên tôi vào công ty, đã có xung đột với Bạch Vi, nói ra những lời như đáng lẽ cô ta nên mở hai chân ra cho người ta làm này làm kia, hơn nữa còn bị một chuyên viên nhân sự nghe được. Sau khi tới Chiêng May, cách nói chuyện và chung đụng của tôi với Bạch Vi lại càng rất không được bình thường, tất nhiên sẽ khiến cho Cung Chính Văn chú ý.
Hắn ta sẽ cảm thấy tôi có thể là mối uy hϊế͙p͙, sẽ hỏi thăm lai lịch của tôi, có lẽ sau khi biết tôi chỉ là một tên bụi đời chẳng đáng để tâm, hắn ta mới bày ra dáng vẻ khoan dung này, cho tôi đòn ra oai phủ đầu tựa như đang cảnh cáo, khiến tôi biết khó mà lui.
Chắc hẳn là như vậy.
Nhưng, ông đây hoàn toàn không có ý định tán tỉnh Bạch Vi, liên quan đếch gì đến ông đây.
Tôi cực kỳ khó chịu, nhưng không muốn nhiều lời với hắn ta, chỉ lầm lũi tiếp tục ngồi xuống ăn, coi như gặp phải một tên thần kinh đi.
Một lúc sau, khi tôi sắp ăn no uống đủ, Bạch Vi đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.
Bạch Vi mới vừa đi, Cung Chính Văn đã quay đầu lại, nhìn tôi với cái ánh mắt gần như là miệt thị.
“Phó tổng giám đốc Cung, có chuyện gì hả?” Tôi nhận ra được ánh mắt của hắn ta, bèn ngẩng đầu thản nhiên hỏi.
Cung Chính Văn cong khóe miệng, ra vẻ bảnh bao nói: “Cho anh năm mươi vạn, nhân dân tệ, anh hãy lập tức từ chức, cũng bảo đảm rằng sau này không đến gần Tiểu Vi nữa.”
“Ôi.” Tôi kinh ngạc bật cười, không ngờ hắn ta thẳng thắn đến vậy.
“Không đủ hả?” Cung Chính Văn chợt cau mày.
Tôi không đáp mà hỏi ngược lại: “Phóng tổng giám đốc Cung, tại sao anh muốn tôi rời khỏi giám đốc Bạch?”
Cung Chính Văn khẽ hừ một tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết, ba năm trước anh ngồi tù vì Tiểu Vi, bạn gái cũng bỏ theo người khác. Sau khi ra tù anh cố ý đến gần Tiểu Vi, mục đích chỉ đơn giản là muốn cô ấy trả nợ. Thật ra chuyện này cũng không quá đáng, nhưng anh quá tham lam. Anh không chỉ muốn tiền của cô ấy, mà còn muốn cả bản thân cô ấy. Hơn nữa anh biết cô ấy này rất khó theo đuổi, gần như dầu muối không ăn, thế nên cố ý tạo mâu thuẫn với cô ấy, bày ra cái kịch bản ghét trước yêu sau, tôi nói đúng chứ?”
Tôi ngây ra như phỗng, mạch não của Cung Chính Văn, khả năng liên tưởng và phân tích của hắn ta cũng trâu bò quá đi mất.
Chuyện giữa tôi và Bạch Vi vào ba năm trước thật ra cũng chẳng phải bí mật gì lớn, chỉ cần điều tra một chút là sẽ biết được chuyện này, hoặc tìm đến Lôi Vân Bảo là sẽ biết.
Chắc chắn Cung Chính Văn đã cẩn thận điều tra trước rồi, nhưng chỉ với những điều đó mà hắn ta có thể suy diễn ra được nhiều điều, cũng dựa vào xung đột giữa tôi và Bạch Vi, phân tích ra mục đích tôi tới gần Bạch Vi.
Khả năng phân tích của hắn ta thật đáng nể, quả không hổ là phó tổng giám đốc của phòng kinh doanh tài chính tập đoàn Dụ Phong.
Chẳng qua nói đi vẫn phải nói lại, nếu như tôi dựa theo phương hướng mà Cung Chính Văn phân tích, tiếp cận Bạch Vi rồi bày ra cái kịch bản vừa ghét vừa yêu, có lẽ sẽ thật sự cua được Bạch Vi.
Bởi vì loại phụ nữ dầu muối không ăn như Bạch Vi rất ham tìm tòi, cũng chính là tính cách rất tò mò. Cô ta vừa mới biểu hiện ra sự tò mò nhất định đối với tôi, còn hỏi có phải là tôi còn có mặt tích cực và tử tế khác không.
Yếu tố khiến phụ nữ dễ động lòng với đàn ông động nhất chính là sự tò mò.
Luôn nghĩ về anh ta, muốn tìm hiểu anh ta. Lúc đi nghiên cứu thế giới nội tâm của đàn ông, phụ nữ rất dễ rơi vào lưới tình với người đàn ông đó.
Tựa như người đàn ông muốn vạch quần áo của người phụ nữ xinh đẹp ra, thấy rõ cơ thể người phụ nữ, tìm hiểu cấu tạo bên trong, thậm chí là nhiệt độ và độ ẩm…
Ừm… Nói vậy thì, tôi có nên tán tỉnh Bạch Vi không đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.