Sau khi cơm nước xong trời cũng đã muộn, mọi người chuẩn bị trở về nhà. Gió đêm có chút lạnh, BOSS khoác áo khoác của mình lên người cô: "Đợi tôi, tôi đi lấy xe."
"Vâng." Cô gật đầu đứng nguyên tại chỗ chờ BOSS. Mà ngay lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang lén lút trong một góc không biết đang làm những gì. Nguyên Bảo híp hai mắt lại, vươn tay kéo Dương Dư đang ở bên cạnh.
"Người kia thật kỳ quái."
"Không cần để ý hắn ta." Dương Dư nhàn nhạt nhìn lướt qua, không nói gì.
Một chiếc xe hơi từ từ dừng trước mặt họ. Ngay lúc này, người đàn ông đang ngồi ở một bên ném tàn thuốc trong tay xuống vọt sang bên này, hắn ta ngăn cản xe của Uất Trì Dung. Dương Dư nhíu mày một cái nhưng cũng không nói gì.
Xuyên qua ánh sáng hoàng hôn anh nhìn rõ hình dáng người trước mắt. Khá quen, hơi giống anh trai của Lý Lạc Nhi vào ngày đó. Trong lòng anh cảm thấy cả kinh, một cảm giác xấu tự nhiên trỗi dậy.
Cảm giác thứ sáu của Uất Trì Dung rất chính xác, có chuyện không tốt rồi. Anh trai Lý Lạc Nhi là Lý Uy, bản thân hắn ta là một tên côn đồ, bắt được miếng thịt heo như Uất Trì Dung sao hắn có thể thả ra. Vừa nhìn quần áo trên người Uất Trì Dung cũng biết anh là người không tầm thường, huống chi em gái nhà mình lại có tình có nghĩa với anh, nếu không quấn lấy anh vậy chính là thiên lý bất dung.
"Em rể!!" Nụ cười của Lý Uy rất là bỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-noi-do-khong-the-cam/1299107/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.