Cuối cùng Nguyên Bảo cũng moi ra từ miệng Bạch Lạc tin tức: năm nay cậu 14 tuổi, Bạch Liên là mẹ của cậu, nhưng lý do vì sao cậu ta gọi BOSS là anh trai thì không chịu nói một câu. Ngày hôm sau BOSS chuẩn bị đi đến bệnh viện thăm Uấ Trì Dung, nhưng Bạch Lạc mặt dày đi theo, lúc đến bệnh viện, Nguyên Bảo thấy bọn họ thì 囧囧, trên bàn đầy thức ăn và mùi thức ăn lan tỏa ra bốn phía, Lý Lạc Nhi lúc này đang ân cần đút canh cho Uất Trì Dung, vẻ mặt Uất Trì Dung thì như không nhẫn nhịn được, nhưng toàn thân anh đểu bị thường, tránh cũng không có cách nao tránh được, thấy cảnh tượng như vậy, Nguyên Bảo và BOSS cũng vui vẻ. Nghe được tiếng cười của bọn họ, Uất Trì Dung nghiêng đầu qua, sau đó hai mắt sáng lên: "Ngôn Sóc." "đỡ hơn chút nào chưa?" Bọn họ đi vào, Nguyên Bảo đặt giỏ trái cây lên bàn, nhìn thức ăn đủ dạng đang đặt trên bàn, không khỏi hâm mộ: "Đúng là không tệ, Uất Trì Dung công tử." Sắc mặt Uất Trì Dung lập tức u ám: "Dươn Dư có biết mình bị thương không?" Nhớ tới cái câu cuối cùng mình rống lên kia, chắc Dương Dư cũng biết mình đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng đáng tiếc chính là, điện thoại di động của anh đã sớm không biết rơi chỗ nào rôi, mà cái người phụ nữ trước mắt này không hiểu là ai thì lại không cho anh chạm vào đồ điện tử. "Uất công tử, mau há mồm ra, món này ngon lắm." Lý Lạc Nhi gắp một miếng thức ăn, tỉ mỉ thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng anh. Uất Trì Dung đen mặt: "Cô gặp qua bênh nhân nào đã từng ăn đồ dầu mỡ không?" "Dầu mở sao?" Lý LạcNhi buồn bực nhìn anh "Nhưng bây giờ anh bị thương, nhất định phải t bồi bồ cho tốt vào." "Uất Trì Dung, đây đúng là phúc tới người đó a, cậu tốt nhất nên hưởng thụ nó đi!" BOSS ngồi lên cái ghế bên cạnh, sau đó cầm lên một quả táo, cúi đầu gọt táo một cách ưu nhã. Ánh mắt Uất Trì Dung sáng lên: "MÌnh muốn ăn táo, cảm ơn nha Ngôn Sóc." "Quả táo này là cho Nguyên Bảo nhà mình, cậu bảo cô Lý gọt cho kìa." Ngôn Sóc vô tình đả kích cậu ta. "Anh muốn ăn táo thì chút nữa ăn, hiện tại ngoan ngoãn ăn cơm đi." "Tôi không phải con nít, còn nữa, tôi không biết cô." Uất Trì Dung tránh xa đôi đũa "Ngôn Sóc, cậu mau đem người phụ nữ này ra ngoài cho mình!" Anh sắp phát điên mất rồi, người nào thích lúc mình vừa mở mắt trong phút chốc thì thấy ngay một phụ nữ cằn nhằn trước mặt mình chứ, đúng là phiền toái. Lý Lạc Nhi hoàn toàn không thèm để ý, cứ nói thao thao: "Cái tôm kho tàu này rất là ngon." "Không sai, cái món kho tàu này ăn thật ngon!" Bạch Lạc không biết từ lúc nào đi tới, cậu ta ăn như hổ đói, sau đó đứng một bên khen không dứt "Cái này em cũng biết nè, là phao câu cảu con gà, ừm ừm, ăn thật ngon." -phao câu: hậu môn của con gà "Cái đó không phải là phao câu của con gà đâu, là mề gà của con gà, nhưng cũng là món ăn ngon." "Em biết mà, mẹ em nói qua, oa —— món này cũng không tồi, chưng tay người!" "Không phải chưng tay người, là chân gà chưng, rất bổ, anh Dung vừa vặn bị thương ở tay." "Chị là số một, chính xác không phải bình thường." "Chị biết tài nấu ăn của mình không tệ, nhưng em nói như vậy cũng khiến cho người khác hiểu lầm đấy." Lý Lạc Nhi tiếp tục dùng bộ mặt tỉnh bơ phớt lờ khẩu ngữ kỳ lạ của Bạch Lạc. "Cái này canh là gì?." "Canh hạt sen, cái này đúng là đắt, may mà lúc ấy chị lừa tên đầu heo kia được ít tiền." "Canh hạt sen? Em không biết, nhưng mẹ em có nấu canh trẻ con cho em ăn." "......" Ai biết canh trẻ con là canh gì. "Ừm." Nhìn BOSS đưa quả táo sang, Nguyên Bảo lắc đầu một cái, ai mà không bình thường lại đi ăn trong khi nghe người khác nói chuyện cơ chứ, BOSS cắn một miếng táo, không nói gì. Uất Trì Dung hiện tại càng không muốn ăn mấy thứ đó, anh tràn đầy uất ức nhìn BOSS: "Làm ơn đi, giúp mình gọi gọi điện thoại cho Dương Dư với, sau đó để cho mình chuyển viện, rồi cuối cùng làm hai người này biến mất giùm mình." "Này, không được." Lý Lạc Nhi ngẩng đầu lên "Anh Uất không thể cứ động cơ thể được, chỗ này cũng tốt mà, tôi tan làm rồi chăm sóc cho anh, chính là như vậy." "Tôi nói rồi tôi không cần cô chăm sóc, Ngôn SÓc, mau giúp mình gọi điện thoại nhanh đi." Uất Trì Dung nóng nảy. "Nguyên Bảo, gọi điện thoại cho Dương Dư đi." BOSS lấy điện thoại di động ra rồi ném cho Nguyên Bảo, tiếp tục tại chỗ nhìn náo nhiệt. Nguyên Bảo bấm một dãy số điện thoại, đầu dây vang lên mấy tiếng, rồi truyền đến một giọng nữ dễ nghe: "Chào Ngôn Sóc." "Chị Dương Dư." Nguyên Bảo ngẩng đầu liếc Uất Trì Dung một cái, cái tên kia trông chờ đến sắp phát hỏa rồi." Uất Trì Dung bị thương, dạ, đang ở trong bệnh viện cách studio không xa......Vâng......" "Dương Dư nói gì?" "Chị ấy nói một lát sẽ tới đây." Nguyên Bảo cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, sau đó ném đến tay BOSS thật nhanh, Ngôn Sóc cười cười, duỗi bàn tay, kéo cô vào trong ngực của mình. "Mình nói này, các cậu không cần chán ngáy như vậy trước mặt mình đâu!" Lòng Uất Trì Dung chua xót đủ loại, chỉ cầu mong Dương Dư đến đây nhanh một chút. "Thằng ngốc kia là ai?" Uất Trì Dung liếc nhìn mấy cái loại không ưa, tựa như nhìn Lý Lạc Nhi vậy. "Tôi không phải gà cũng không phải vịt, tên tôi là Bạch Lạc." Không trách được Uất Trì Dung nhìn cậu ta không thuận mắt, thì ra là bên trong tên cũng có chữ Lạc, chỉ là họ Bạch...... "Ưmh, khoai tây là ai?" "Là Dương Dư!" Uất Trì Dung nhắc nhở, vẻ mặt có chút bất mãn. Bạch Lạc nhún nhún vai, không nói gì. "Không biết đến từ nơi nào, mình chuẩn bị đưa nó đi." "Nó nói nó họ Bạch?" Nguyên Bảo nhạy cảm phát hiện người BOSS cứng đờ một lát, một giây kế tiếp, BOSS cười cười: "Cái thế giới này họ Bạch cũng nhiều thật." "Nói cũng phải......" Vừa lúc đó, cửa chậm rãi bị người nào đó đẩy ra, sau đó một cô gái ăn mặc rất thời thượng đi vào, hình như cô ấy đến đây có chút vội vã, mái tóc vốn chỉnh teed giờ lại có vài cọng tóc dính lên khuôn mặt của cô, cô thở hổn hển: "A Dung." "Dương Dư!" Bộ dáng Uất Trì Dung giờ này như mèo thấy được xương vậy. mắt thấy chuẩn bị nhào qua, thì Lý Lạc Nhi dùng một tay ép anh về lại "Anh Dung,, bây giờ anh đang bị thường, không thể cử động." Uất Trì Dung kìm nén: "Không quan hệ đến cô......" "Tại sao không có quan hệ?" Lý Lạc Nhi trợn to hai mắt, âm thanh hơi đề cao "Anh Dung vì cứu tôi nên mới bị thường, vì tôi mà thành ra cái dạng này, tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm về anh rồi còn gì!" Sau khi Lý Lạc Nhi nói ra một đoạn dài, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng. Qua thật lâu, Dương Dư tao nhã sửa lại mái tóc của mình, sau đó từ từ tách ra một nụ cười: "Thì ra là...... A Dung làm anh hùng cứu mỹ nữ a~" cô ấy kéo dài âm cuối, âm điệu lưu chuyển, cực kỳ mê hoặc. Uất Trì Dung có cảm giác mình gặp phải chuyện xui xẻo. Lý Lạc Nhi cảm thấy trong lòng hơi ngại. BOSS và Nguyên Bảo thì cảm thấy có trò hay để xem. Bạch Lạc...... nhìn không ổn lắm. "Uất Trì Dung có thể chết không?" "Sẽ không!" BOSS ôm cô hết sức chặt, ngay ở lúc không ai chú ý anh hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô một cái "Nhiều lắm là nửa chết nửa sống." Nguyên Bảo:"......" "Không phải vậy đâu, lúc ấy chân anh mất trọng tâm nên đi chệch, sau đó vô ý đụng phải cô ta, sau đó anh không cẩn thận bị đụng thôi! Chính là như vậy, Dương Dư em nhất định phải tin anh!" "Em đương nhiên tin tưởng anh rồi." Dương Dư đi tới kéo lỗ tai của Uất Trì Dung "Anh không cẩn thẩn, tại sao anh không ở lúc nào đó mà không cẩn thẩn bước lệch chân, lại cứ ở ngay lúc đó bước lệch chân hả? Anh nói đi!" "Không phải vậy......" "Bây giờ anh ấy đang bị thường, cô không thể làm như vậy." Lý Lạc Nhi tiến tới déo DƯơng Dư, sau đó như một con gà mẹ bảo vệ con khỏi Dương Dư "Bố [bad word] cần biết cô là ai, nhưng mà tôi không cho phép cô ức hiếp anh Dung!"by Bỉ in lequydon "......" "Rất tốt." Dương Dư lạnh lùng cười, cô chỉnh sửa lại mái tóc "Uất Trì Dung, anh có bản lãnh khiến con gái bảo vệ rồi đấy, rất tốt." "Không phải vậy...... Dương Dư, em hãy nghe anh nói......" "Đã bảo rồi mà!" Lý Lạc Nhi cắt đứt lời nói của Uất Trì Dung, cô nhìn Uất Trì Dung một cách thâm tình "Em cảm thấy người như anh Dung đấy rất là ít, em......Em......" "Cô cái rắm!" Anh rốt cuộc nóng nảy, nổi giận gầm lên một tiếng "Để cho tôi nói một câu có được hay không hả!" , "Dĩ nhiên có thể, anh không cần quá kích động." Đưa tay vỗ lên vai Uất Trì Dung an ủi, sau đó khéo léo đứng bên chở Uất Trì Dung mở miệng. Uất Trì Dung: "Anh....." "Nói đi, làm sao anh lại không nói?" Dương Dư nhìn anh từ trên cao xuống, trong tròng mắt không có nhiệt độ. Nói một chút ~ anh nói gì đây~ Thật sự Uất Trì Dung sắp khóc, anh nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Lạc rồi nhẹ giọng nói: " Chỗ đó có canh hầm não người không, cho tôi ăn lót dạ bồi bổ đi!"by Bỉ in lequydon "Canh não người không có, nhưng có canh đậu hũ." "......" "Hừ!" Dương Dư hừ lạnh một tiếng" Anh Dung,anh tốt nhất dưỡng thương, chờ anh dưỡng khỏe rồi thì tới tìm tôi, hẹn gặp lại." Cô nói xong, giày cao gót bước đi ra ngoài. "Dương Dư, em quay lại đay đi!" Uất Trì Dung hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Lý Lạc Nhi "Cầu xin cô ra ngoài trước đi có được hay không, để cho tôi an tĩnh một lát." Nhìn dáng vẻ buồn bực của Uất Trì Dung, Nguyên Bảo nhìn cửa một chút, sau đó tránh khỏi lồng ngực BOSS: "Em đuổi theo cô ấy." Dương Dư cũng không đi đâu xa, cô đứng ở cửa bệnh viện gọi điện thoại, lúc Nguyên Bảo định đi ra ngoài, lại phát hiện cô ấy nói một cái tên quen thuộc: "Chung Ly." Là Chung Ly, Nguyên Bảo nhíu mày một cái, sau đó núp vào. "Ừ, anh ấy vẫn may mắn, tôi chuẩn bị ra nước ngoài, công ty của tôi đã chuyển sang cho anh rồi...... Ngôn Sóc không hỏi cái gì, theo tính cách anh ta thì chắc không chính miệng hỏi đâu...... Tôi biết rồi...... Anh cẩn thận một chút....." by Bỉ in lequydon Tiếng nói chuyện đứt quãng, cuối cùng DƯơng Dư cũng cúp điện thoại, cô ấy hít sâu một hơi, sắc mặt xem ra có chút không tốt, Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, sau đó đi ra ngoài: "Chị Dương Dư." Dương Dư thấy cô cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, hướng về phía Nguyên Bảo cười cười: "Tại sao em lại đi ra đây? " Nguyên Bảo không trả lời, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Dương Dư, không khỏi khiến cô sinh ra một chút áp lực: "Chị và Chung Ly hợp tác? Chị muốn hại BOSS sao?" "Chị không hại Ngôn Sóc!" Dương Dư trả lời rất nghiêm túc"Mặc dù chị không tính là người tốt, nhưng cũng không phải là một người xấu, em có thể yên tâm." "Vậy chị với Chung Ly có quan hệ như thế nào?" Nguyên Bảo nhíu mày"Tại nạn xe của Giảng là hai người gây ra?" "Giản?" Đáy mắt Dương Dư thoáng qua một tia kinh ngạc"Chị không biết, chị không chú ý tin tức." Nhìn cái bộ dạng Dương Dư hình như là không nói dối, Nguyên Bảo cong cong khóe mắt: "Chị Dương Dư, hợp tác cũng phải cần nhìn người, Chung Ly lòng dạ độc ác như vậy, chị cũng nên cẩn thận một chút...... Còn nữa chị cứ yên tâm, em sẽ không đem chuyện ngày hôm nay nói cho BOSS biết đâu." Nguyên Bảo nghiêng đầu nhìn vào bệnh viện, cô bây giờ không nói, không có nghĩa là sau này cô không nói, dù sao Dương Dư cũng là vị hôn thê của Uất Trì Dung., là bạn đại học của bọn họ, nếu bây giờ vạch ra thì, mặt mũi của BOSS sẽ khó coi, Uất Trì Dung thì khó những hai bên, Nguyên Bảo nhìn ra, Dương Dư không phải là cái loại người xấu gì, chỉ là tại sao cô ấy muốn hợp tác với Chung Ly thì vẫn không nói rõ nguyên nhân là gì, nhưng thủ đoạn của BOSS cũng không phải dễ đùa. Chỉ là, Nguyên Bảo dừng bước, nếu cô cũng đi tới nơi này rồi, không gieo họa cho một người nào đó có phải không tốt lắm không, nhưng mà, bây giờ cô phải làm sao nào? 【Có khó khăn gì, tìm Thống Mẹ! 】 Đúng vậy, còn có Baidu đây nè. Ánh sáng kỳ diệu của Nguyên Bảo hiện ra, rốt cuộc nhớ tới lâu nay chính mình không xem Baidu rồi. Chỉ là......Cô có thể tìm tiểu thư hệ thống không? 【Tiểu thư hệ thống mặc kệ có chuyện gì, người sử dụng tôn kính, bạn cần tôi giúp gì? 】 "Cô nói đi, tôi phải làm như thế nào mới giúp được BOSS?" Những thứ khác thì không nói, Nguyên Bảo thật sự phải làm sâu gạo sao, được rồi, mặc dù bây giờ cô rất giống sâu gạo, nhưng cũng không thể cú dựa vào BOSS như vậy được? 【 a ~ Người sử dụng à, ngài đã tìm đúng người, ha ha ~】 Baidu cuối cùng cười ha ha chỉ khiến Nguyên Bảo cảm thấy ghê tởm: "Baidu, mời cô ngọt ngào nói cho tôi biết cô sẽ không lừa tôi nữa đi!" 【Xin gọi tôi là Thống Mẹ, cám ơn, cô là đang hoài nghi bọn tôi sao? Chớ quên!! Bọn tôi đã hợp thể trong thế giới đen tối này rồi! 】 Nguyên Bảo: "......" 【Người sử dụng có muốn hay không vào hệ thống không gian! 】 Lần này đổi thành âm thanh ngọt ngào của tiểu thư hệ thống rồi, Nguyên Bảo nói dạ, một mảnh hoa râm, thế giới trở thành một mảnh trắng xanh, chỉ có khung Baidu đê tiện đang lộn xộn ở trước mặt cô. 【Nhìn thấy Thống Mẹ xinh đẹp tôi đây, người sử dụng có thấy vui mừng hay không, xin trả lời vâng, cám ơn. 】 "Vâng" Nguyên Bảo miễn cưỡng trả lời"Tiếp theo tôi nên làm sao?" 【Xin người sử dụng gõ vào khung tìm kiếm của tôi cụm từ Buổi thử giọng Hạt dẻ tím, sau đó mở mục đầu tiên, rồi kích vào đó là được. 】 Hạt dẻ...... Tím Đây là cái gì? Nguyên Bảo kích tìm kiếm, sau đó chạy ra một từ, phía trên viết rất đơn giản: "Đây là một chuyện cổ tích đẹp về biển. " Nguyên Bảo lúc ấy không có bất kỳ hoài nghi gì, chờ kích xác định để đi ra ngoài, lúc cô ra khỏi không gian, mới phát hiện có chuyện gì đó không đúng. Luôn có một loại...... cảm giác Baidu lần này cũng lừa đảo cô vậy. Cơ thể Nguyên Bảo run lên, lắc đầu một cái, sau đó đi lên lầu hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]