Cố Thanh cũng hiểu được mình đã chiếm tiện nghi, nhưng nếu phải dùng đến một lượng một trăm văn tiền, thật sự làm đau thịt người.
“Một lượng bạc được không? Nếu là một lượng, ta sẽ trả tiền ngay!” Cố Thanh tuy rằng đau thịt, nhưng mà hắn nghĩ đến làm người không thể không phúc hậu, điên bà nương nhà mình đã ôm vải chạy mất, còn có thể bắt trở về sao? Nếu đuổi theo nàng mà không trở lại, nói không chừng lão bản nương sẽ đi báo quan hắn mất.
Lão bản nương nghe xong, lập tức thét lên: “Không được, nếu trả một lượng bạc lão nương sẽ thua thiệt lớn!”
Cố Thanh thoáng do dự, cắn răng một cái: “Nếu không ta trả thêm mười văn tiền?”
Chỉ có mười văn tiền? Lão bản nương giật giật khóe miệng, có loại cảm giác muốn đánh người.
Lão bản nương đứng đó nhìn hồi lâu, cũng cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn, do dự trong chốc lát nói: “Tiểu tử, ngươi trả thêm bốn mươi văn tiền đi, tổng cộng một lượng năm mươi văn tiền, khúc vải kia ta sẽ bán cho ngươi! Tuy rằng có chút lỗ vốn, nhưng vốn dĩ màu của tấm vải này bán không được tốt lắm, coi như tiện nghi cho ngươi.’’
Cố Thanh bấm đầu ngón tay tính toán, cuối cùng vẫn là nghiến răng trả tiền.
Thời điểm trả tiền, lão bản nương nhìn hắn với ánh mắt đặc biệt kì quái, ý tứ đó dường như là: Tiểu tử ngươi có đến năm lượng bạc, lại giống như một văn tiền ngươi cũng moi không ra, quá không chân thật rồi.
Đem bạc còn dư ôm vào trong ngực, tâm tình Cố Thanh đột nhiên trở nên tốt hơn.
Kia chính là cả một cây vải, về sau sẽ không cần mua nữa, nghĩ lại hắn thấy cũng rất lời. Vừa rồi hắn cũng sờ qua một chút, đích thực là so được với vải trung đẳng, rất mềm, về sau nếu có nhi tử cũng không cần mua thêm nữa.
Đứng trên đường nhìn nhìn bốn phía, hắn không khỏi nói thầm: “Cũng không biết điên bà nương kia chạy đi đâu rồi!”
Cố Phán Nhi vai khiêng nguyên một cây vải, trong tay lại cầm một túi bột thô, trên lưng còn đeo một sọt gạo thô, mục tiêu rất lớn, đứng trên đường cái đặc biệt dễ thấy, Cố Thanh chỉ nhìn xung quanh vài lần liền sắc bén phát hiện Cố Phán Nhi đứng ở trên đường trở về, còn nhếch miệng hướng hắn giơ lên cây vải trên vai.
Người qua lại trên đường nhìn đều cảm thấy có phần quái dị, đi qua còn không nhịn được quay đầu lại nhìn Cố Phán Nhi thêm một cái.
Tiểu tức phụ này khí lực thật lớn! Đây đại khái là ý nghĩ chung của bọn họ.
“Điên bà nương này khỏe thật!” Cố Thanh khóe miệng giật giật, câu nói cùng người qua đường không khác biệt lắm, sau đó buồn bực mà đi qua.
Nếu Cố Thanh mà biết được nơi Cố Phán Nhi đang đứng là nơi nào, hắn nhất định sẽ không dễ dàng đi qua như vậy, nói không chừng còn đi đường vòng. Thế nhưng hắn không biết, vì vậy chờ đến khi hắn đi đến trước mặt Cố Phán Nhi, đã bị một câu nói của Cố Phán Nhi làm tức đến lệch cả mũi.
“Vừa rồi ngươi đi chậm quá, ta sợ trì hoãn thời gian nên đã mua thịt trước rồi, năm cân thịt ba chỉ, còn được thêm bốn khúc xương lớn, rất có lời nha!” Cố Phán Nhi chỉ chỉ đồ tể* bên kia nói.
*Đồ tể: Người giết mổ gia súc (theo wikipedia).
Đồ tể mập mạp một tay xách thịt ba chỉ, một tay cầm mấy khúc xương lớn, cười híp mắt mà nhìn Cố Thanh: “Tiểu ca ngươi cưới được một tức phụ tốt, thật biết sinh sống, thịt này của ta bán thế nhưng lại lỗ vốn lớn.’’
Cố Thanh hoàn toàn ngốc trệ, vô thức siết chặt bạc trong ngực.
Cố Phán Nhi chớp chớp đôi mắt, trưng ra vẻ mặt vô tội: “Làm sao vậy tướng công, có phải ta mua hơi ít hay không?”
Cố Thanh kịp phản ứng dậm chân mắng to: “Cái phụ nhân phá sản nhà ngươi, trong nhà chỉ có ba người, hôm qua mới ăn hết một nồi thịt, ngươi hiện tại lại muốn mua thịt, còn mua nhiều như vậy, ngươi đúng là heo! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Đồ tể mập mạp nhìn qua, tươi cười trên khuôn mặt béo phì tức khắc cứng đờ, không vui nhìn Cố Phán Nhi: “Tiểu nương tử, ngươi đây là muốn chơi ta phải không? Lúc nãy ngươi không nói như vậy, rõ ràng nói nếu thịt tốt thì tướng công của ngươi sẽ trả tiền, bây giờ ngươi nhìn xem... Thịt này đã cắt rồi, ta đây là thua thiệt lớn a.”
Cố Phán Nhi vô tội nói: “Tướng công của ta cũng chưa nói sẽ không mua nha!”
Đồ tể mập mạp ngẫm nghĩ, đúng là như vậy thật, lập tức tha thiết nhìn Cố Thanh: “Ta nói này tiểu ca, hiếm khi tức phụ của ngươi quan tâm ngươi như vậy, cho ngươi ăn nhiều thịt hơn chút.’’ Tròng mắt hắn ở trên người Cố Thanh và Cố Phán Nhi đảo qua một vòng, cười hắc hắc nịnh nọt nói: “Ăn nhiều thịt mới có sức lực không phải sao?”
Cố Thanh nghẹn họng, sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi, hung dữ trừng mắt nhìn người đang khiêng, cõng, xách một đống đồ, nhưng chưa nói là mua hay không, ánh mắt hắn nhìn đến chậu lòng lợn dưới đất, trong lòng vô hạn oán niệm mà nghĩ.
Không phải muốn ăn thịt sao? Lòng lợn cũng là thịt, so với thịt ba chỉ còn rẻ hơn nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cắn răng, mở miệng: “Nếu không thì...”
“Khoan đã!” Ông chủ mập mạp cắt ngang lời Cố Thanh, tuy rằng vẫn cười tủm tỉm như trước, trên mặt lại có chút không nhịn được muốn cười, do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, vẻ mặt đau lòng nói: “Ta thấy tiểu ca đây là một người sảng khoái, nếu ngươi mua khối thịt này, lòng lợn này ta đều tặng tiểu ca, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng thế nào cũng khoảng bốn, năm cân.”
Cố Phán Nhi nhìn có chút ghét bỏ, cũng không phải nàng không thích ăn, nhưng cái này chỉ mới rửa qua loa mà thôi, nếu thật sự mua về, còn phải rửa lại thật lâu mới có thể ăn.
Hai chữ: Phiền toái!
“Khẩu vị của ngươi thật nặng!” Cố Phán Nhi miệng thiếu nợ, chân cũng thiếu nợ, giơ đầu gối thúc vào mông Cố Thanh một cái: “Nhiều ưu đãi như vậy, còn không mau trả tiền! Ngươi là người đọc sách thánh hiền mà, không thể làm ra loại hành vi không giữ lời hứa được.”
Đồ tể mập mạp tai thính nghe được, lập tức khoa trương kêu lên: “Nha, tiểu ca còn là người đọc qua sách vở sao?”
Một tiếng kêu này làm cho mặt Cố Thanh tái đi, hắn vẫn còn rất phân vân giữa việc trả tiền hay không, cuối cùng vẫn là cắn răng: “Bao nhiêu tiền?”
Đồ tể mập mạp cười hắc hắc: “Không nhiều, chỉ tám mươi văn tiền mà thôi.”
Cố Thanh lập tức mở to hai mắt nhìn, tầm mắt nhìn vào thịt ba chỉ, rồi lại nhìn vào mấy khúc xương, còn đảo qua đảo lại lòng lợn mấy vòng, rốt cục đen mặt đếm tám mươi văn tiền đưa ra: “Đây, đã đếm kỹ rồi!”
Tiền thanh toán, đồ vật cũng được dùng rơm rạ gói lại để qua một bên. Nhưng là đồ vật có chút nhiều, mấy khúc xương cũng khoảng mười cân, tổng cộng lại có khoảng hai mươi cân, làm sao mang về đây?
Đường về nhà mặc dù không phải quá xa, nhưng cơ thể suy nhược này của Cố Thanh, xách mười cân cũng phải cố hết sức.
“Ngươi là cái bà nương tham lam!” Cố Thanh mười phần oán khí nói.
Cố Phán Nhi cũng biết Cố Thanh xách không nổi, bằng không thời điểm cùng nàng đi chợ, nàng cũng sẽ không giúp hắn mang cái sọt nhỏ.
Nhìn cái sọt nhỏ trên lưng mình, để vừa vặn một túi gạo, nhưng không để đủ thịt heo, coi như là miễn cưỡng sắp xếp, cũng chịu không nổi sức nặng này.
Suy nghĩ một chút, trước đem túi bột để trên mặt đất, sau đó buông cái sọt xuống, lấy túi gạo bên trong ra: “Ngươi tới chỗ đồ tể kia lấy chút rơm rạ lót xuống dưới, sau đó đem thịt để vào trong này.”
Cố Thanh cho rằng Cố Phán Nhi sẽ để hắn mang cái sọt này, cũng không do dự, bất quá hắn lo lắng hỏi: “Vậy ngươi cầm gạo và mì như thế nào?”
Cố Phán Nhi nói: “Ngươi không cần phải để ý, sắp xếp gọn gàng là được rồi!”
Cố Thanh suy nghĩ một chút, thấy cũng không có biện pháp gì tốt hơn, đành phải tìm rơm rạ lót vào trong sọt, sau đó đem thịt heo bỏ vào. Đang định cõng cái sọt lên, một cánh tay cản hắn lại, đem cái sọt nhấc lên, rất sảng khoái mang trên lưng.
Sau đó dưới ánh nhìn trợn mắt há hốc mồm của mọi người, một bên nách kẹp lấy vải vóc, một tay xách theo một cái túi, sắc mặt không có gì thay đổi, xoay người nhanh chân rời đi, bộ dạng kia tựa như là một chút áp lực cũng không có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]