Tôi chạy theo sau, ngồi cạnh vỗ vỗ vào lưng, trách móc nhưng lại quan tâm hỏi han.
"Em đã bảo là đừng uống nhiều mà không nghe, anh xem, nôn hết phần đã ăn ra rồi!"
Châu Thời Diệc nũng nịu nhìn tôi, như đứa trẻ bị người lớn trách phạt mà hai đôi mắt long lanh, ươn ướt. Tôi bó tay chịu trận, bất lực đứng dậy đưa tay ra có ý muốn anh nắm lấy để vào lại nhà trọ.
"Đi thôi!"
Thời Diệc lắc lắc đầu, bày ra dáng vẻ tủi thân của mình mà đi lại gốc cây gần đó, ngổi chồm hổm bên cạnh rồi ôm lấy đầu gối chân.
"Anh là cây nấm, anh không thể tự di chuyển được!"
Tôi quay mặt đi, lén nhịn cười một lúc lâu mới điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt.
"Vậy làm sao thì anh mới đứng dậy đây?"
Thời Diệc ngẩng đầu nhìn tôi, ngại ngùng như một đứa con nít.
"Anh là cây nấm, Doãn Doãn phải ôm, phải hôn thì mới có thể đi được!"
Tôi chỉ biết đứng đó khoanh tay bật cười, Châu Thời Diệc khi say lại có thể dễ thương, không ngại hình tượng đến mức này sao?
"Vậy ăn đòn không?" Tôi hỏi đùa một câu đã khiến anh người yêu mếu máo trở lại, mắt long lanh ôm lấy gốc cây làm nũng với tôi.
"Doãn Doãn lại đi ghét bỏ anh sao? Đúng là không thương hoa tiếc ngọc gì hết mà..."
Thương hoa tiếc ngọc mà còn được dùng trong trường hợp này sao? Buồn cười chết mất.
"Vậy được rồi, về phòng em ôm anh nhé?"
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-mafia-rat-thich-treu-choc-toi/3630583/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.