"Mẹ, sao anh con còn chưa tới?"
Mẹ tôi đang rôm rả với chị em của mình thì quay qua đáp lại: "Mẹ không biết, hay con thử gọi cho nó xem!" (
Tôi gật đầu, lịch sự kéo ghế ngồi lùi về sau, chừa ra một khoảng trống hẹp nhưng đủ để đôi chân lách ra ngoài.
Tu... Tu... Tu...
"Alo anh, sao giờ này anh còn chưa tới nữa? Mọi người có mặt hết rồi, chỉ chờ mỗi anh thôi đó!
Âm thanh của Mộc Cảnh Trì từ đầu dây bên kia truyền qua, còn xen lẫn với tiếng nước chảy do vòi sen phát ra.
"Hả? À ừ, chỗ anh đang kẹt xe đông lắm, mày nói với mẹ là anh không đến được."
Ùn tắc giao thông? Nhưng ti vi trong phòng đặt riêng nãy giờ luôn mở kênh thời sự trực tiếp, làm gì có bản tin nào nói về việc lộ tuyến bị ùn tắc chứ?
Vả lại mới rạng sáng tuyết đã tan, mọi con đường lớn nhỏ trong thành phố đều được thông thoáng, rất dễ đi lại co mà.
"Anh đang trên đường sao? Nhưng em nghe loáng thoáng bên đó có tiếng nước chảy thì phải, anh làm gì vậy?"
Làm sao tôi có thể che giấu được bệnh hay đa nghi của mình chứ?
Tôi thăm dò hỏi người phía màn hình bên kia, âm điệu vẫn rất bình tĩnh nói chuyện, không hề tỏ ra rằng bản thân đang hoài nghi.
Mộc Cảnh Trì có chút nặng nề hơi thở, đáp lại cô em gái: "À, chỉ là tiếng tưới cây của vòi phun tự động bên công viên thôi."
"Vậy còn..." Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-mafia-rat-thich-treu-choc-toi/3630576/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.