Chương trước
Chương sau
Thời Diệc đáp lại, ánh mắt vẫn thăm dò biểu cảm của tôi xem có thật là cô người yêu chưa hề biết tới thứ đó hay không: "Bao cao su đó!"

"Là cái gì?"

Phải nói bây giờ vẻ mặt anh bàng hoàng nhìn tôi như đang nhìn một con sinh vật ngoài hành tinh vừa mới đáp xuống trái đất.

"Em không biết thật hả?"

"Hỏi thừa, lần đầu nghe, biết mới là lạ."

"Phụt!" Châu Thời Diệc đột nhiên bật cười thêm lần nữa, anh quệt nhẹ đi chút nước mắt do cười quá trớn mà bồi thêm.

"Không ngờ Doãn Doãn lại ngây thơ vậy đó!" 2

Tôi nhíu mày, cau có nhìn cái tên không kiểm soát được biểu cảm trước mặt mình. Thời Diệc lại hỏi thêm.

"Vậy em chưa từng xem phim người lớn bao giờ sao?"

Tôi thản nhiên đáp lại, mặt chẳng chút biến sắc: "Ý anh là phim 18+ hả? Xem mấy thứ vô bổ đó làm gì?"

Phải nói cảm xúc lúc này của Châu Thời Diệc rất rõ ràng là sốc không ngậm được miệng đi, ánh mắt của anh còn hiệu lên phần không tin đối với tôi nữa. Thời Diệc cứ thế ngơ ngác nhìn tôi, thấy anh không nói gì thì mới nheo mắt phỏng đoán. (2)

"Chẳng lẽ... anh có xem?"

"Không có!" Họ Châu trả lời ngay tức khắc, không chậm giây nào sau khi để đối phương buông hết câu.

Chính thái độ chột dạ này nên tôi bắt đầu khẳng định ngay, khóe môi cong lên bắt đầu đáp trả lại khi nãy lúc anh người yêu trêu chọc mình.

"Rõ ràng anh có, còn chột dạ nữa chứ."

"Không có mà."



"Không xem sao anh lại am hiểu thế?"

Hai người cứ thế đùa bỡn, một người hỏi, người kia né tránh còn luôn miệng phủ nhận.

Mãi mới có thể ngưng lại, chỉ vì tôi muốn nhờ Châu Thời Diệc giúp rời giường mà thôi.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi bước qua tháng cuối cùng trước khi trở về nước. Cùng nhau thưởng thức đầy đủ những món ngon ở đây, tuy vậy nhưng vẫn có vài thứ hạn chế nhất định. Do dạ dày của tôi yếu nên có vài món không được thích nghi, ăn xong liền ôm nhà vệ sinh suốt một ngày trời.

Thời Diệc thì cứ đứng cười cô bạn gái này, quở trách tại cái miệng mà làm khổ cái thân nhưng anh vẫn chạy đi mua thuốc cho tôi.

Kết thúc ba tháng dài đi nghỉ mát, tận hưởng chuyến du lịch dài hạn tại Guam, chúng tôi lên máy bay trở về nước trong khoảng thời gian hơn nửa ngày trời.

Vừa đáp xuống sân bay, bước tới lối ra của đại sảnh thì gặp gió thu thổi rít đầu mùa, có mang theo chút cái se lạnh của chập tối.

"Ề?" Tôi bỏ lại chiếc vali kéo của mình ngay đó, để cho anh người yêu canh hộ rồi rón rén chạy về phía trước vài bước.

Ánh mắt tôi sáng rực, tỏ ra ngào ngạt đầy sự trìu mến đối với cái thứ vừa lọt vào tầm nhìn của đôi đồng tử.

Một bé cún lông xù có màu trắng sữa, là giống poodle đã vậy còn nhỏ xíu chỉ bằng một chai nước ngọt cỡ lớn. Tôi không nhịn được liền đưa tay ra nựng bé vsì cái, lông xù mềm mại, sờ thích chết đi được. Tham lam vẫn cố tận dụng thời gian mà vuốt ve thêm một chút nữa, nhưng bé cún lại không chịu cho tôi ôm. (

Hai lần đưa tay ra định bế nó lên thì đều bị gầm gừ vài cái, răng nanh có nhọn gì đâu, chỉ làm hổ giấy mà thôi.

"Em thích tiểu súc sinh này sao?" Thời Diệc kéo hai chiếc vali đi tới đứng cạnh, ánh mắt ghét bỏ trừng xuống bé poodle đang được tôi sờ mó. (3°

Tôi thì chẳng thèm bận tâm tới, tặc lưỡi đáp lời mà vẫn không quên bận tay nựng thêm chút nữa.

"Chậc, súc sinh cái gì chứ? Anh ăn nói cho đàng hoàng."

Cũng chẳng biết chủ của bé cún này đi đâu, chỉ khóa xích của em ấy vào cột sắt trước sân bay để em ấy không bị bắt hoặc chạy đi lung tung. Có lẽ bận việc lát sau sẽ quay lại.

Châu Thời Diệc ngồi xuống cạnh tôi, hết lườm rồi lại liếc cún con trước mặt rồi lên tiếng gọi cô bạn gái.



"Doãn Doãn này!"

"Sao?"

"Nếu anh biến thành chó thì em có yêu anh không?" (3

Cả người tôi hóa đá, tiếng đóng băng vang lên rắc rắc phải một lúc khá lâu mới quay qua ngó người nhìn Châu Thời Diệc. Anh vẫn trừng mắt nhìn cục bông nhỏ đang được tôi vuốt ve, nó còn nghiêng đầu mà dụi dụi vào mu bàn tay mềm mại kia khi thấy chị gái đã ngưng nựng yêu nó.

"Không!"

Vừa nghe được câu trả lời không vừa ý, Thời Diệc đã nhảy cẫng lên, nhíu mày hỏi lại: "Tại sao?"

Tôi bình thản trả lời, tay cũng bắt đầu vuốt ve cục bông kia trở lại: "Đơn giản mà? Ai lại đi yêu một con chó chứ, em đâu bị ngu?"

Anh người yêu mới nghe xong đã như sét đánh giữa trời quang, Thời Diệc ủy khuất, mếu máo nhìn tôi còn víu vào cánh tay ra vẻ làm nũng, đòi được dỗ dành cho bằng được.

"Sao em lại thích nó mà không thích anh?"

'Nó' ở đây là đang ám chỉ cục bông đáng yêu đang được tôi vuốt ve đấy sao? Vậy hóa ra nãy giờ người đàn ông này đang đi ghen với một chú cún chỉ té tí tẹo à? (

"Thích với yêu là hai nghĩa khác nhau, em thích nó chỉ vì yêu mến động vật thôi!"

Vừa vỗ về xong thì một người ăn mặc như đang đi phát tờ rơi quảng cáo bước tới, anh ta lịch sự hỏi chúng tôi khi thấy cả hai đang ngồi trước bé poodle kia.

"Xin lỗi, anh chị có chuyện gì với chú cún này sao ạ?"

Tôi lập tức hiếu ra ngay, đứng bật dậy chỉnh lại dây đeo túi xách.

"À không, tôi chỉ dừng lại sờ nó chút thôi, làm phiền rồi!"

Nhìn thôi cũng đủ biết đây là chủ nhân của cục bông nhỏ, Thời Diệc cầm tay tôi rời đi, nhưng ánh mắt của cô bạn gái vẫn dính chặt lên người bé cún kia, lưu luyến không nỡ xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.