Chương trước
Chương sau
Tưởng rằng Châu Thời Diệc sẽ không tới đón nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi ngơ ngác nhìn anh mà vẫn không quên thu hai cánh tay về.

"Sao anh nói hôm nay bận, không đến được?"

Thời Diệc gãi gãi đầu, cười thẹn nhìn tôi rồi trả lời lại: "Thì đúng là vậy, nhưng anh lo Doãn Doãn về nhà một mình không nên tâm, nên đành hủy hẹn để đến đón Doãn Doãn!"

(5)

Vừa buông được câu thì tôi đã thấy có điểm mâu thuẫn trong lời nói, hai bên chân mày nhíu lại, khó hiểu nhìn anh người yêu:

"Em đâu có đi một mình? Em đi với anh trai em cơ mà?" (

Châu Thời Diệc cứng ngắc, khóe miệng cứ liên tục giựt lên giựt xuống, cười gượng đáp: "Haha, vậy hả?"

Nãy giờ tôi còn chẳng chú ý gì tới Mộc Cảnh Trì, vừa cảm nhận có ánh mắt đang đăm đăm vào mình thì tôi mới chợt phát giác ra. Ngoảnh lại mới thấy ông anh trai cứ chằm chăm vào hai con người trước mặt, hiện lên trong đôi đồng tử là một dấu chấm hỏi cực lớn.

"Hai đứa mày quen nhau từ khi nào thế?" (3

Tuy rất bực mình vì Mộc Cảnh Trì đặt quá nhiều câu hỏi mà ổng đã biết trước hết rồi, nhưng tôi vẫn phải trả lời vì chính bản thân là người đã gây ra những sự việc này cho anh trai.

Tôi bình thản, nhướn chân mày chút ít, đáp: "Gần một năm rồi, bạn trai em đó!"

"Mày mới bao tuổi? Cuối cấp rồi sao không lo học hành tử tế đi, không được, sau khi về tao phải nói lại với mẹ.



Bảo mẹ quản mày chặt vào!"

Chứ không phải khi nãy kêu người ta đang học lớp 11 sao? Mới vậy mà đã nhảy lên cuối cấp rồi? (2

Chưa gì Mộc Cảnh Trì đã thét lên ngay lập tức, gẵn giọng dạy bảo tôi như hồi còn đang đi học. Rồi ổng lại quay sang nhìn Châu Thời Diệc, hai bàn tay nắm chặt vào tay vịn của xe lăn từ lâu.

"Uống công tao coi mày là anh em, vậy mà mày dám đi ve vãn, lăm le đến em gái tao. Đó chưa tính là gì, nhưng nó còn chưa đến tuổi trưởng thành, còn đưa đủ lớn thế mà mày đã cầm thú đến mức này rồi!"

Nếu không phải tại Mộc Cảnh Trì bị thương ở chân, không thể tự đứng dậy được thì tôi khẳng định, ông anh trai này sẽ nhào vào tẫn người yêu tôi nhừ đòn mất.

Nhưng sau khi tôi ôm đầu bất lực, vừa quay sang phía của Châu Thời Diệc đã thấy anh gân xanh nổi cộm trên vầng trán thanh tú kia rồi. Hai bên thái dương còn kìm nén cơn phẫn nộ mà giựt giựt liên hồi.

"Sao? Muốn đánh nhau à?" Mộc Cảnh Trì lườm Châu Thời Diệc một cái, tỏ ý khiêu khích đối phương mặc dù bản thân đang trong tình trạng chẳng khác gì chi dưới đã phế.

Vừa lúc anh người yêu định nâng tay lên thì may sao tôi còn nhanh hơn anh nữa, tôi giữ lại bàn tay đó, híp mắt nhìn anh mà đầu không ngừng lắc nhẹ.

Tất nhiên, cô người yêu dễ thương này của Châu Thời Diệc nói gì thì anh đều nghe đó, chẳng phải chuyện gì to tát để mà đánh nhau trong bệnh viện.

Thấy ông anh trai của mình còn đang hống hách thách thức, vẫn ngồi đó chằm chằm vào chúng tôi, cô em gái thiếu thảo này liền lòng ra sau để đẩy chiếc xe lăn tiến về lối ra cửa trước bệnh viện. Không kịp chỉnh lại tư thế ngồi, Mộc Cảnh Trì đã theo quán tính mà nghiêng người về phía sau. •

Anh trai gằn giọng, đầu ngoảnh lại, khó chịu nói: "Mày định cho anh gặp tai nạn tiếp à? Đẩy tử tế coi nào!" (2

Rời khỏi chiếc Hongại L5 của Châu Thời Diệc, đặt chân vào cửa trước tiến tới phòng khách của dinh thự nhà mình thì đã thấy bố mẹ ngồi ở đó. Đối diện còn có một phụ nữ và một người đàn ông trung niên.



Vừa nghe thấy có tiếng mở cửa, bố bà mẹ đã rời sự chú ý đến hai người họ mà chuyển hướng về ba cô cậu vừa đi vào.

"Ba đứa về rồi hả? Lại đây ngồi đi!"

Tôi đẩy theo chiếc xe lăn có ông anh trai của mình ngồi trên, cùng bước với Châu Thời Diệc mà đi lại chào hỏi.

Hóa ra người phụ nữ ngồi đối diện chính là cô Dương Hàm, mẹ của Thời Diệc, còn người đàn ông bên cạnh chắc là bố của Thời Diệc rồi.

"Cháu chào cô, chào chú!"

"Chú gì chứ? Gọi 'bố Châu' nghe xem nào?" Bố Thời Diệc cười vui ra mặt, đứng dậy kích động nhìn tôi mà hớn hở còn hơn đào được cả mỏ vàng.

Đúng là bố con với nhau, chú Châu cũng có hình xăm trên mình nhưng hình dạng lại là một cây kiếm bị quấn đầy những cây gai leo. Mà cho dù chú ấy có quá khích như vậy thì khí chất cũng vẫn chiến quá đi mất, không như ai kia. (1

Tôi cười gượng nhìn chú Châu, chú ấy vẫn tủm tỉm, hài lòng chằm chằm vào tôi và Thời Diệc, còn xoa xoa cằm mà gật đầu vài cái nữa chứ.

Bố tôi cũng hớn hở ra mặt theo, cứ như hai người này là bạn thân chí cốt, có cùng khuynh hướng ấy.

"Lão Châu anh xem, hai đứa nhỏ bị anh làm đỏ ửng cả mặt luôn rồi kìa!"

Hai bà mẹ thì nãy giờ vẫn ngồi đó, nhưng khuôn mặt đã dính lại nụ cười rạng rỡ trên môi từ khi nào chẳng hay.

"Chú Châu với bố nói gì vậy? Doãn Doãn còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà đã cho nó yêu đương sớm thế?" Chỉ một câu nói đường đột của Mộc Cảnh Trì chen vào, bầu không khí giữa đám người trong phòng lập tức lặng thinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.