Chương trước
Chương sau
Màn hình giờ đây chỉ toàn một màu đen ngòm, nhìn mẹ mình đang suy sụp trạng thái ngay bên cạnh. Tôi liền lấy chiếc điện thoại cảm ứng ra mà tìm tên liên lạc, ai ngờ đâu khi gọi vào số của bố thì nó lại đổ vài hồi chuông.

Tại sao ông ấy lại chặn số của mẹ và anh trai, mà không chặn số điện thoại của tôi chứ?

"Alo con gái?" Giọng bố tôi truyền qua từ đầu dây bên kia, nghe có người bắt máy, tôi liền hạ giọng hỏi. 2

"Bố đang ở đâu vậy?"

Thấy tôi hỏi chuyện, mẹ và anh trai quay qua nhìn tôi, chắc họ cũng bất ngờ lắm.

"Bố ở khách sạn của bố, sao vậy?

Ngữ điệu của ông ấy vẫn rất bình thản, chẳng lẽ ông ấy chưa biết được bản tin trên ti vi sao?

"Bố về nhà đi, có chuyện rồi!"

Còn chẳng nghe được câu trả lời tiếp theo, bố tôi đã cúp máy ngay lập tức. Không biết ông ấy có về nhà không

ทนีล.

Năm người đứng ngồi ở đó chờ đợi mỏi mòn, hay có lẽ bản tin trên ti vi đúng là sự thật nên ông ấy mới không muốn về nhà giải thích như thế.

Nhưng rồi âm thanh vặn tay nắm cửa phát ra, mẹ tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt cứ hằm hằm để xác định mục tiêu.

Vừa thấy bố tôi bước vào, bà ấy đã gằn lên, đứng phắt dậy còn không quên bày ra cái bộ dạng đanh đá của mình.

"Lão Mộc, anh được lắm, còn dám quay về nhà?" Vừa nói xong, mẹ đã với lấy một cái cốc đang để trên bàn, vừa giơ tay lên định ném về phía đối diện. May sao lại được cô Dương nhanh chóng cản lại.

"Vì Doãn Doãn nói ở nhà có chuyện nên anh mới về mà, vợ còn giận anh hả?" Đúng là đàn ông sợ vợ không bao giờ hết. 4

Còn nhiều người ở đây mà bố tôi đã dùng cái giọng điệu tình tứ, sến súa như mọi ngày hay nói chuyện với mẹ để trả lời. Ông ấy nói vậy, thiết nghĩ còn chưa biết được sự việc trên ti vi rồi.

"Bố khai thật đi, có phải bố lén lút ngoại tình không?" Tôi đứng đó khoanh tay, vì không muốn mất thêm nhiều thời gian mà nhanh chóng vào thẳng chủ đề.

Chỉ thấy bố trợn tròn mắt, chất giọng có chút tức giận mà trả lời lại: "Ngoại tình gì chứ? Doãn Doãn không được nói bậy nha!"

Không để tôi lên tiếng tiếp lời, mẹ đã chen ngang giọng mình vào mà tra khảo: "Ông lại còn chối? Vụng trộm tới mức bị cánh nhà báo đưa lên ti vi luôn rồi, con diễn viên đó là ai?"



Bố tôi vẫn mãi quơ quơ tay, phủ nhận không thèm ngẫm thêm lần nữa.

"Vụng trộm gì chứ? Mấy ngày nay anh bận tối mặt tối mày vì chuyện công ty mà."

Thái độ của ông ấy bây giờ hình như không phải là đang nói dối, bố tôi có một cái tật đó là mỗi khi nói sai sự thật, biếu cảm trên khuôn mặt sẽ bị gượng gạo đi rất nhiều.

Tôi quay qua hỏi mẹ: "Mẹ thấy rõ ảnh không? Lỡ không phải bố thì sao."

Dứt lời, mẹ đã quay sang nói lại tôi: "Góc nghiêng của bố con, mẹ còn chưa thấy bao giờ sao?"

"Vậy còn cái cô kia?" Chắc cũng phải thấy mặt chứ nhỉ?

Tuy tôi chưa được nhìn thấy bản tin nhưng khi nãy có nghe được cô ta là diễn viên, nếu tìm được cô gái đó, bảo cô ta giải thích thì không phải mọi chuyện sẽ rõ ràng hết sao?

"Mẹ không thấy mặt, nhưng dáng người thì... Hừm, hơi giống con một chút!" Mẹ đưa tay lên cằm xoa xoa, nghĩ ngợi đôi điều rồi tiếp tục: "À đúng rồi, mẹ có chụp lại cái hình ảnh được chiếu trên ti vi."

Chiếc điện thoại trên bàn lập tức rời khỏi, được nâng lên trong lòng bàn tay của mẹ tôi mà không ngừng được hoạt động. Chỉ sau vài ba thao tác nhỏ, mẹ đã hướng màn hình về phía tôi, tự tin nói:

"Đây, không phải là bố con thì còn ai vào đây?"

Châu Thời Diệc đứng cạnh cũng muốn hóng hớt, cái đầu kia cứ theo sau tôi mà nhìn kĩ tấm ảnh được chụp lại, chỉ thông qua màn hình ti vi.

Mẹ tôi cũng đủ tỉnh táo thật đấy, nghe được tin thì liền lưu luôn bằng chứng lại.

"Đúng thật, tuy không thấy được mặt nhưng dáng người cô gái này đẹp cứ như của Doãn Doãn ấy!" Châu Thời Diệc chẳng nói to, anh tự lẩm bẩm một mình nhưng không may là bị tôi nghe thấy được. (1

Một cái lườm nguýt ló ra từ trong ánh mắt cô gái bên cạnh, anh thót mình, lập tức đứng thẳng lưng không dám hó hé thêm nửa chữ. (2)

Thấy vợ mình chụp được ảnh, bố tôi liền đi lại để xem cùng, dù sao thì cũng có thể ông ấy bị oan cơ mà.

Tấm ảnh bên trong màn hình trông rất là mờ, nhưng do chất lượng hình ảnh gốc khá cao nên vẫn có thể thấy rõ.

Là bố tôi và một người phụ nữ cao gần ngang tầm, cả hai đang đi vào một khu trung tâm thương mại của thành phố.

Tay kia của ông đút vào túi quần, còn cánh tay bên này thì đặt lên đầu của cô gái.

Hình như... tôi biết đây là ai rồi...!

"Gì thế này? Đây là anh với Doãn Doãn mà?" Bố tôi lên tiếng, đánh tan bầu không khí đang hằm hằm sự lạnh lẽo từ mẹ tôi. (3



Cả đám người có mặt ở đó bất ngờ tới đứng hình, cơ miệng cứ như bị liệt mà không thể lên tiếng được câu nào.

Cái nết của mẹ tôi thì ương bướng khỏi phải bàn, đó giờ chẳng khi nào tự nhận rằng bản thân là người sai cả, liền lớn giọng khẳng định:

"Không thể nào, sao lại là Doãn Doãn được?"

Nhìn kĩ lại tấm hình mới thấy, hình như đúng là tôi đây nè?

Liền nhanh chóng đáp lại mẹ: "Hình như là con đó mẹ, này là cái lần bố thua kèo nên dẫn con đến trung tâm thương mại mua loại bánh mới ra mắt nè!" (3

Vì lời nói đó của tôi, mẹ đã hoàn toàn câm nín, lại bắt đầu hỏi tiếp: "Vậy còn cảnh giường chiếu là sao?" •

Tôi nhướn vai, hai tay đưa lên ngang tầm mà khó hiểu, trả lời: "Con chịu đó, có thể là paparazzi phóng đại lên thôi!"

Dù đã giải thích khàn cả cổ họng, nhưng mẹ tôi vẫn một mực cố chấp, tin chắc là bố đã ngoại tình.

Chiếc điện thoại cảm ứng bị thu về, ngón tay mẹ tôi hoạt động như một bộ máy rất nhanh. Vừa nhập được vài thao tác, tay bà đã đưa lên ghé máy vào tai.

"Tòa soạn X đúng không? Tôi muốn yêu cầu mấy người cung cấp những tấm ảnh được chụp với chủ đề ngoại tình của Mộc Cảnh Đình!"

"..."

"Vậy cậu có tin tôi cho mấy người hầu tòa vì tội vu khống, xúc phạm đến danh dự và lợi ích của người khác không?" (

Đợi thêm vài giây nữa, vẻ mặt của mẹ mới tỏ ra hài lòng rồi cúp máy. Tay bà ấy tiếp tục không ngừng bấm vào màn hình cảm ứng, vừa mở một file ra liền giơ ngay về hướng bố.

"Này không phải chứ là gì? Hôn nhau ngay trước cửa nhà, ở chung cư nào đây?"

Vừa nghe mẹ nhắc tới chung cư, tôi liền giật mình lén liếc ánh mắt về phía màn hình điện thoại để thăm dò.

Một người đàn ông và một cô gái đứng ngay trước một căn hộ, cánh cửa còn không được đóng vào. Có lẽ do ánh đèn hành lang chiếu vào, nên mái tóc đen nhánh của chàng trai kia có chút lóng lánh ánh bạc. (4°

Nhưng thiết nghĩ bọn paparazzi này cũng biết rõ điều đó nên vẫn cố tình chèn tấm ảnh vào tin tức, mục đích chính đó là mấy trò câu view bẩn và làm tính chất của sự việc trông chân thật hơn đây mà.

Vừa trông thấy tấm ảnh thì vùng mặt của tôi đã bắt đầu chuyến qua ửng hồng. Là một màn khóa môi cực nóng bỏng của hai người, chọn góc chụp làm sao mà mọi người nhận ra ngay được, đó chính là tôi.

"Đây là Doãn Doãn mà? Còn cậu con trai đứng trước là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.