Chương trước
Chương sau
"Chắc trùng hợp thôi nhỉ?"

Thấy anh lẩm bẩm, tôi tò mò hỏi: "Trùng hợp gì vậy?"

Lúc này anh mới chú ý tới tôi, trầm giọng đáp lại: "À, không có gì!"

Tôi chỉ lấy làm lạ ở trong lòng, ngoài mặt vẫn gật đầu một cái cho qua. Đột nhiên đèn của khán phòng vụt tắt, tôi giật mình vì bóng tối bất ngờ bao trùm xung quanh, ngón tay không ngừng mò mẫm tìm bóng người đang ngồi bên cạnh.

"Em đụng chạm đi đâu đó?" Thời Diệc lên tiếng làm tôi suýt thì giật thót.

Cảm giác ở lòng bàn tay truyền tới ngày một rõ hơn, sao điểm tựa của cái ghế lại săn chắc cứ như cơ ngực đàn ông vậy? (3

Cánh tay không ngừng tò mò, tôi nhíu hai chân mày một cách khó hiểu, lại tiếp tục sờ mó.

"Anh đâu rồi?" Nhẹ giọng, tôi cố dùng đôi mắt đào hoa của mình để tìm anh người yêu trong bóng tối của khán phòng. (1

Úa, sao cái ghế này còn có đường vải lót ở đây nhỉ? •

Là một lớp vải mỏng cứ như chất liệu của áo sơ mi vậy, tính hiếu kì một cách không cần thiết, bàn tay tinh nghịch bắt đầu luồn vào trong theo một bản năng của sự tò mò đã ngấm lâu, thấm đẫm từng tế bào hồng cầu.

Bỗng nhiên tia sáng của máy chiếu vụt lên, rọi thẳng vào màn chiếu, cũng nhờ đó mà cả khán phòng mới có lấy một chút ánh sáng yếu ớt, lờ mờ.

"Thời..." Còn chưa kêu được cái tên đó ra, khi tôi quay mặt qua nhìn anh thì cái cần tiêu điểm của mắt tôi phải chú ý tới nhất, đó chính là... bàn tay nhỏ đang luồn vào trong lớp áo sơ mi đen, thông qua khoảng trống giữa hai cái khuy cài. (2)

Chân tóc cô gái này bắt đầu dựng ngược, lập tức rút tay ra khỏi lồng ngực mà nãy giờ tôi còn tưởng đó là nơi tựa lưng của ghế.

"Sao? Sờ thích không?"



(3.

Xấu hổ hơn cả chính là câu hỏi mang hàm ý trêu chọc đối phương của Châu Thời Diệc.

Bên trong nội tâm không ngừng gào thét nhưng bên ngoài lại luôn tỏ ra điềm đạm, cố không cho cái thứ đang muốn chui từ lồng ngực và não của tôi ra ngoài.

Trường hợp này nên nói câu gì được nhỉ? Tên họ Châu này hỏi như vậy rõ ràng là muốn trêu ghẹo mình. Châu Thời Diệc, hóa ra anh là người vô liêm sỉ như vậy, cái người lúc trước tôi gặp chết đâu mất rồi? (1

"Cũng được, nếu so với mấy tiểu thịt tươi lúc trước thì kém hơn chút!" Thích ghẹo bà đây đúng không? Cho anh tức chết.

Vầng trán ông chú họ Châu này lập tức tối sầm lại, đôi đồng tử không hề có tiêu cự. Ảnh quay phắt đi, làm ra điệu bộ giận dỗi cho cô gái bên cạnh biết. Cứ tưởng rằng tôi sẽ dỗ ngay nhưng ai ngờ đâu, đoạn dạo đầu của bộ phim vang lên khiến tôi chỉ tập trung chú ý đến màn hình máy chiếu.

Rõ ràng khi xem trailer thì ngọt như mía lùi, còn khi vào phim mới bắt đầu có hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên gò má. Đáng lẽ khi nghe cái tên của nó: Duyên nợ tình âm, thì tôi đã đoán ra ngay rồi mới phải.

"Hu... Huhu... Sịt... sịttt..." Tiếng khóc sướt mướt của tôi truyền lan khắp khán phòng, tay thì không ngừng rút giấy ăn mà lau nước mắt, nước mũi.

Mọi người xung quanh rời mắt khỏi màn hình, hàng chục con người ở đó đưa cặp mắt quái đản, như đang nhìn một con sinh vật ngoài hành tinh mà đăm đăm vào tôi. Châu Thời Diệc cũng không ngoại lệ.

. (3"

"D... Doãn Doãn à, mọi người đang nhìn em kìa!"

Giờ đây đầu óc tôi đã hoàn toàn bị tình tiết trong bộ phim chiếm trọn, đôi tai không nghe rõ mà cứ mếu máo nhìn anh người yêu:

"Gì chứ? Hức hức,... anh chê em khóc xấu á?"



Khi bộ phim kết thúc, cả khán phòng không còn bị che mờ bởi lớp áo đen kia nữa. Tôi mới sụt sùi lấy tay lau phần nước mắt còn đọng lại vài giọt trên làn da trắng nõn, vừa quay qua bỗng thấy cả tóp người ngồi, đứng nhìn tôi chăm chăm.

Cái đầu khó hiểu, quay ra sau nhìn đám đàn em của Thời Diệc đang ngơ ngác. Khoan khoan, sao mọi người lại tập trung ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi vậy?

Đại não lập tức truyền đạt thông tin của hình ảnh ban nãy, xấu hổ không biết phải giấu mặt vào đâu. Thiếu nữ này liền chớp chớp hàng mi, cầu cứu người đàn ông vẫn đang nhìn tôi nén cười.

Sau một phút quản lý biểu cảm thành công, Thời Diệc mới cầm tay tôi rời khỏi, trước khi đi còn không quên để lại vài lời với khán giả ở đó:

"Xin lỗi, bạn gái tôi hay mít ướt, làm phiền rồi!"

Có cần phải nói như thế không? Một sải bước thẳng ra ngoài không phải tốt rồi sao?

Châu Thời Diệc như này là đang trả thù cái vụ khi nãy đây mà.

"Chị đói không?"

Chút suy nghĩ hậm hực đang kéo dồn về đầu óc thì bỗng bị kéo ngược ra bên ngoài. Tôi xù lông, cả người nhảy dựng quát lên:

"Ai cho anh gọi kiểu vậy hả?" Da mặt lập tức đỏ như ngọn lửa đang cháy rực, tôi còn suýt bị sặc bởi nước bọt vì câu hỏi có cách xưng hô mới lạ đó của Châu Thời Diệc.

Anh dừng bước, hơi khom lưng, xáp mặt gần với tôi hơn rồi khóe miệng đầy ranh mãnh cong lên mà cười toe toét:

"Vì chị Doãn Doãn thích tiểu thịt tươi như vậy, nên Thời Diệc phải bắt trước theo mấy tiểu thịt tươi để chị thích chứ?" Ngoài miệng thì cười, mà trên vầng trán có cả đống đám mây đen, âm u bao phủ quanh người ông tướng này.

Aaaa... Châu Thời Diệc, anh là tên điên.

Tôi đã thẹn thùng thì thôi, còn làm tôi thêm phần xấu hổ, chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.