"Chắc trùng hợp thôi nhỉ?"
Thấy anh lẩm bẩm, tôi tò mò hỏi: "Trùng hợp gì vậy?"
Lúc này anh mới chú ý tới tôi, trầm giọng đáp lại: "À, không có gì!"
Tôi chỉ lấy làm lạ ở trong lòng, ngoài mặt vẫn gật đầu một cái cho qua. Đột nhiên đèn của khán phòng vụt tắt, tôi giật mình vì bóng tối bất ngờ bao trùm xung quanh, ngón tay không ngừng mò mẫm tìm bóng người đang ngồi bên cạnh.
"Em đụng chạm đi đâu đó?" Thời Diệc lên tiếng làm tôi suýt thì giật thót.
Cảm giác ở lòng bàn tay truyền tới ngày một rõ hơn, sao điểm tựa của cái ghế lại săn chắc cứ như cơ ngực đàn ông vậy? (3
Cánh tay không ngừng tò mò, tôi nhíu hai chân mày một cách khó hiểu, lại tiếp tục sờ mó.
"Anh đâu rồi?" Nhẹ giọng, tôi cố dùng đôi mắt đào hoa của mình để tìm anh người yêu trong bóng tối của khán phòng. (1
Úa, sao cái ghế này còn có đường vải lót ở đây nhỉ? •
Là một lớp vải mỏng cứ như chất liệu của áo sơ mi vậy, tính hiếu kì một cách không cần thiết, bàn tay tinh nghịch bắt đầu luồn vào trong theo một bản năng của sự tò mò đã ngấm lâu, thấm đẫm từng tế bào hồng cầu.
Bỗng nhiên tia sáng của máy chiếu vụt lên, rọi thẳng vào màn chiếu, cũng nhờ đó mà cả khán phòng mới có lấy một chút ánh sáng yếu ớt, lờ mờ.
"Thời..." Còn chưa kêu được cái tên đó ra, khi tôi quay mặt qua nhìn anh thì cái cần tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-mafia-rat-thich-treu-choc-toi/3630459/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.