Tên Châu Thời Diệc này quá mặt dày vô sỉ rồi, vì không thể đi uống trà chiều được nên tôi đã trở về chung cư. Tất nhiên cái tên họ Châu này cũng đi theo, làm cái gì mà bám người ta dai như đỉa thế hả? đ°
Vừa mới ra khỏi thang máy, cái giọng nói chết tiệt còn có chút tỏ ra đáng thương cất lên:
"Doãn Doãn này, ôm tạm biệt trước khi vào nhà được không?" Vừa nói ngón tay vừa bấu víu vào ống tay áo của tôi, lay qua lay lại.
Tôi lập tức xù lông, ấn đường cau lại mà gầm lên: "Gọi kiểu gì thế hả? Ôm cái quần!"
Sau một vài phút không thấy có động tỉnh, tôi mới ngước mắt lên thử lén quan sát Châu Thời Diệc đang làm gì. Ai ngờ cái khuôn mặt muốn gợi đòn kia đang phụng phịu, mồm thì mếu máo, hai hàng mi đen nhánh bắt đầu ươn ướt. Châu Thời Diệc nhìn tôi với ánh mắt long lanh bởi giọt nước bị ứa đọng bên trong, cái cảm giác này sao lại giống với người đang làm nũng vậy? 4
Aaaa, Châu Thời Diệc mà tôi biết biến đâu mất rồi? Còn tưởng anh ta là kiểu người lạnh lùng, hóa khùng mới đúng.
Quá bất lực, bây giờ tôi bắt đầu có cảm giác như mình là mẹ đơn thân vậy, đứa con 34 tuổi đầu.
"Được rồi, ôm là được đúng không?" Tôi thở dài, bàn tay không ngừng đặt lên đầu mà xoa xoa vầng trán.
Vừa nghe xong, Châu Thời Diệc vui vẻ hớn hở ra mặt. Lật mặt cũng nhanh thật nhỉ?
Tôi dang rg cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-mafia-rat-thich-treu-choc-toi/3630454/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.