Tối hôm cùng ngày.
Tôi ăn mặc che kín mít từ đầu đến chân, đeo thêm chiếc khẩu trang và kính râm cho an toàn. Sau khi đến nơi, tôi đi theo số phòng riêng và số tầng đã được Tử Khâm nói từ trước.
Cốc cốc~
Vừa mới gõ cửa, một người đàn ông lạ mặt, dáng người hơi gầy gò mặc một bộ vest ra mở cửa. Vừa thấy tôi đã cười nói rất vui vẻ, cứ như thấy người sang bắt quàng làm họ vậy. Bên trong còn có một người phụ nữ trung niên, ăn mặc diêm dúa đến phát ngấy. Bà ta vừa thấy tôi liền đứng dậy vỗ mông ngựa.
"Ai yo ây~! Là Tử Khâm có đúng không? Xinh đẹp thật đấy, mau đi vào đi!"
Tôi theo phép lịch sự mà cười nhẹ rồi gật đầu một cái. Vừa ngồi xuống ghế, người phụ nữ đó lại tiếp tục nịnh nọt:
"Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm!"
Dịch là: Nhớ chàng, em nhớ cả sắc phục của chàng.
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
"Tên của con rất hay!"
Đã thời đại nào rồi mà còn đọc mấy cái bài thơ trong Kinh Thi nữa? Sao không đi làm người ngâm thơ luôn đi?
Tôi cười gượng, nhìn qua chỗ khác.
"Hôm nay ông chủ Vương và bà Vương không đến sao?" Người đàn ông lúc nãy lên tiếng.
Cảm thấy có người đang hỏi chuyện mình, tôi quay lại trả lời:
"À, bố tôi và mẹ tôi có việc bận nên không thể tới được!"
Thật ra không phải như vậy đâu, mà sự thật chính là...
Hồi tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-mafia-rat-thich-treu-choc-toi/3616578/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.