" Cháu phải giữ thức ăn cho ông, nếu không ông sẽ đói rồi ông sẽ khóc ".
Những lúc đó ta đã muốn vào bên trong mà ôm con. Ta biết những lần ta trở về nhà, con ra đón ta nhưng ta đã vô tâm xua đuổi con và thậm chí là làm con ngã. Khi con nhìn ta trong lúc bị ta đối xử như thế, con muốn khóc, máu chảy rất nhiều nhưng con không khóc. Khi đó ta tin, con sẽ là người đưa Hàn gia chiếm trọn cả bầu trời rộng lớn trong tương lai. Con khóc, ta sẽ đánh con tàn bạo, phạt con, đứng trên phòng nhìn xuống đứa cháu duy nhất chống chọi với mưa gió giá rét, làm sao lòng ta không đau chưa. Ta tin con làm được. Nhìn con sốt cao trong đêm, người đầy thương tích còn rỉ máu, nhìn con không có tuổi thơ làm sao ta dám đối mặt với cha mẹ con. Ta muốn thương yêu con nhưng bản thân ta không thể đủ dũng khí để làm điều đó. Hàn Mặc Phong. Đừng bao giờ tha thứ cho ta. Ta tin con, tin vào tương lai huy hoàng của Hàn gia. Hãy biến thế giới này là của Hàn gia, đừng bất lực như ta ".
Ngay lúc đó, nước mắt suốt bao nhiêu năm không rơi đã làm nhòe trang giấy. Mười hai tuổi, Hàn Mặc Phong đã thề giết chết toàn bộ những kẻ kia, không chừ một ai. Sống trong thù hận, đối đầu trực tiếp với thế lực kia, dù chi mười hai tuổi. Nhưng thù hận hơn tất cả.
Hàn Mặc Phong suy cho cùng cũng chỉ cảm thấy tim mình chỉ đau thêm một chút. Nhưng người phía dưới đã làm ướt một khoảng áo. Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng không chịu được nữa, trong đêm tối, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt hắn. Cô tin, mắt hắn giờ đỏ ngầu như muốn khóc mà không thể. Trần Bảo Nhi không nghĩ và cũng chưa từng nghĩ đến một kẻ kiêu ngạo như Hàn Mặc Phong lại kinh khủng đến như thế. Trần Bảo Nhi vốn mang tư tưởng khi nhìn nhận một hoàng tử sống trong nhung lụa như hắn chính là một cuộc sống tiên giới, trong mơ thì một đứa trẻ mồ côi như cô cũng không dám nghĩ đến. Tuổi thơ cô được xem là bi thảm và đau đớn nhất, tuyệt vọng nhất, vậy mà tuổi thơ hắn sẽ lấy những từ gì để diễn tả. Cô suy cho cùng là chỉ bị bắt nạt, đối xử tệ một tí so với hắn. Lúc đó cô chín tuổi, còn hắn thì hai tuổi. Những bảy tuổi cơ đấy, hắn phải chịu khổ trước cô bảy năm. Cô ít ra còn có người bảo vệ, ai là người bảo vệ hắn? Lúc cô nghĩ cả thế giới quay lưng với bản thân thì cú sốc năm người hai tuổi của hắn kinh khủng đến nhường nào. Đến bây giờ cô mới nhận ra, tuổi thơ cô so với ai đó thì lại là cả một mơ ước khó với đến. Hàn Mặc Phong có chút kinh ngạc, kéo cô xuống, nhẹ nhàng hôn cô. Rất lâu rồi, hai người không như thế này. Quả thật hắn rất nhớ hương vị trên môi cô.
- Anh đánh em hay sao mà phải khóc như thế.
- Hàn Mặc Phong.
- Không phải việc của em.
- Em đã muốn chết khi bị đưa đến trại trẻ mồ côi. Em đã muốn chạy trốn khi đối diện với những ánh óc nhìn mình khinh bỉ. Em hận khi ba mẹ bỏ rơi mình và đẩy em vào chốn địa ngục đó nhưng ấy giờ em thật sự muốn ôm lấy anh và lôi anh cùng ra khỏi chốn địa ngục cùng em.
Thêm một lần nữa, Trần Bảo Nhi đặt nhẹ môi mình vào đôi môi kia, không cuồng nhiệt, không chiếm hữu. Chỉ chạm nhẹ nhưng vị ngọt lan tỏa với tin mặn chát của một giọt nước chảy dài hoà tan. Len lỏi trong từng nơi, vỗ về hắn. Hàn Mặc Phong ôm nhẹ lưng cô, cảm nhận sự vỗ về dịu em, cùng nắm tay cô bước khỏi địa ngục và cùng đến thiên đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]