Tối, trần bảo nhi ngồi trên giường, ôm chân than thở một mình. Vừa chạy, vừa đi giày cao gót cả chục phân, chỉ tại cái tội hám tiền của cô, bằng không cô đã không bị như thế. Hàn mặc phong đẩy của bước vào, hắn giống như một liều thuốc khiến toàn bộ tế bào xấu hổ của cô phát huy tác dụng.
-Vào đây làm gì?
- đương nhiên anh có quyền vào.
- không có quyền.
- được rồi. Vì em anh sẽ chấp nhận.
- chấp nhận gì?
- cưng chiều em.
- tôi không cần anh cưng chiều. Không cần.
- em yêu, em không thể thay chữ tôi bằng chữ em được sao? Anh đã thay rồi, bây giờ thì đến lượt em.
- không.
Cô khẳng khái đáp trả.
- em thử nói em yêu anh xem.
- em yêu anh.
Trần bảo nhi cô sợ gì mà không nói. Chỉ là ba từ. Cô không nói để hắn khinh thường cô chắc. Nhưng một sự thật không ngờ là...
- bà xã, anh cũng yêu em rất nhiều.
- anh...
- em không thay, tôi bóp chết em.
Hàn mặc phong quay sang, trừng mắt dọa nạt với cô. Và chiêu thức ấy đặc biệt thành công với kẻ ham sống sợ chết như trần bảo nhi.
- được. Tôi sẽ thay, lập tức thay.
- rất ngoan. Em chính xác là không lượng sức mình mà chiến đấu với tôi, em sẽ bại thảm hại.
- không dám.
- em dám có tư tưởng phản anh, anh sẽ lập tức...
- bóp chết.
Trần bảo nhi hiểu, rất hiểu, ở bên hắn lâu như vậy, hắn không phải là hay nói, càng ít khi nói nhiều, cho nên cô liền đoán được vế sau.
- nếu một ngày em không thể đi?
- anh sẽ cõng em.
- nếu em không nhớ anh?
- anh sẽ kể em nghe. Còn em?
- nếu anh không nhớ, em sẽ đánh cho anh nhớ ra. Còn nếu như vậy mà cũng không nhớ thì quá tốt.
Bắt đầu một tình yêu mới. Vốn dĩ tình yêu đó đã được bắt đầu, chỉ là người trong cuộc quá cứng đầu mà không chịu thừa nhận. Khi thừa nhận lại quá tự cao mà không biết thay đổi. Hai con người kia phải cao ngạo như thế thì mới có thể yêu nhau được lâu, mới có thể ở bên nhau mãi mãi.
Một buổi tối khác sau khi chính thức thừa nhận tình yêu, trong phòng ngủ, dưới ánh đèn sáng, trên giường lớn, trần bảo nhi hứng khởi ngồi đến tiền. Đó là sở thích lớn nhất của đời cô. Chắc kiếp trước cô là máy đến tiền nên bây giờ mới mê tiền như thế. Tuy đã là bạn gái của hàn thiếu gia quyền uy đầy mình nhưng trần bảo nhi cô vẫn cần cù chịu khó đi làm thêm bên ngoài. Tất nhiên là điều đó thì hàn mặc phong khôn hề biết. Sau khi biết được thân thế lẫy lừng của bạn trai, trần bảo nhi đọc mãi, đọc hoài, tìm hiểu mới thấy hàn mặc phong của cô thật vỹ đại. Vỹ đại nhất trong những người cô gặp, thống kê số tiền mà hàn mặc phong có đến máy tính còn chưa tính hết. Vậy có nghĩa là rất giàu. Tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, thời gian không kịp để cô thu dọn đống tiền bày ra, chỉ còn cách lấy chăn che lại. Hàn mặc phong chiếu tia nhìn lên người cô.
- anh nhìn gì vậy? Đừng nhìn với ánh mắt như thế.
- trần bảo nhi, bình thường em hay xem xét ánh mắt của anh lắm hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]