Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 13 Chương 14 Chương 14 Chương 15 Chương 15 Chương 15 Chương 16 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 19 Chương 20 Chương 20 Chương 20 Chương 21 Chương 21 Chương 22 Chương 22 Chương 23 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 26 Chương 26 Chương 27 Chương 27 Chương 28 Chương 28 Chương 28 Chương 28 Chương 28 Chương 28 Chương 29 Chương 29 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 30 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 32 Chương 32 Chương 33 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 41 Chương 41 Chương 42 Chương 42 Chương 42 Chương 42 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 45 Chương 45 Chương 45 Chương 45 Chương 45 Chương 46 Chương 46 Chương 46 Chương 46 Chương 46 Chương 47 Chương 47 Chương 47 Chương 47 Chương 47 Chương 48 Chương 48 Chương 49 Chương 49 Chương 49 Chương 50 Chương 50 Chương 50 Chương 50 Chương 50 Chương 51 Chương 51 Chương 51 Chương 51 Chương 52 Chương 52 Chương 52 Chương 53 Chương 53 Chương 54 Chương 54 Chương 55 Chương 55 Chương 56 Chương 56 Chương 57 Chương 57 Chương 57 Chương 58 Chương 58 Chương 58 Chương 58 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 60 Chương 61 Chương 61 Chương 62 Chương 62 Chương 62 Chương 63 Chương 63 Chương 63 Chương 63 Chương 63
Chương sau
Khuya. Hàn Mặc Phong đứng trên ban công, gió lùa vào mái tóc ngắn làm nó bay loạn xạ càng thêm phần cô độc, lạc lõng và bất cần. Trầm tư một lúc khá lâu, hắn quay về phòng mới chợt nhận ra một điều rất tệ hại. Vợ chưa về nhà. Hàn Mặc Phong mở điện thoại, ngay lập tức đập vào là tin nhắn từ chiến hữu Hoàng Quân, đọc qua nội dung, gương mặt càng sa sầm hơn. *** Hàn Mặc Phong giận dữ nhìn Trần Bảo Nhi đang say giấc trên giường, lòng không khỏi dấy lên vô vàn cơn sóng ngầm. Muốn lôi dậy trừng phạt nhưng nhìn bộ dạng ngủ ngon như thế, thật lòng thì người độc quyền và vô cùng cưng sủng cô như hắn thì thật kinh nỡ. Hàn Mặc Phong chống tay xuống giường, ghé sát vào mặt cô. - Em hình như ngủ rất ngon! Trần Bảo Nhi trở người, mơ màng mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của hắn, liền không nhưng nhị tát tính một cái vào mặt rồi quay lưng ngủ tiếp, tiện thể đá văng chăn ra. Hàn Mặc Phong đứng hình. Hắn chính xác không sai là vừa mới bị nữ nhân này tát vào mặt. Dù là không đau lắm nhưng mà đối với hắn thì chính là vô cùng bị sỉ nhục. Hồi nãy vừa có ý định không lôi cô dậy, nhưng bây giờ, sau khi hứng trọn cái tát thì chắc chắn sẽ lôi cô dậy. Vừa nhìn xuống thân ảnh phía dưới, máu mũi Hàn Mặc Phong thật muốn chảy ra ngay tức thì. Lần này thì ý định kéo cô dậy của hắn lại một lần nữa bị sập nha. Lee Sung kia đã chọn cho cô gái ngây thơ Trần Bảo Nhi một bộ đồ mang chút phong cách sexy quyễn rũ làm Hàn Mặc Phong đang như trúng phải bùa mê, không thoát ra được. Thân hình cô không thể đẹp và hoàn hảo như siêu mẫu, nhưng tỉ lệ vô cùng cân đối, chỗ nào nên béo sẽ béo, chỗ nào gầy lập tức gầy, vòng một, hai, ba đâu ra đấy, chân rõ không dài như đủ thon thả đẹp đẽ, thêm màu da trắng mịn. Giờ đây được phối thêm này đỏ như lửa, áo dây trễ ngực khiêu gợi, tóc đen rủ xuống gối trắng. Nếu khả mang kiềm chế của bản thân hắn không tốt thì đêm nay chính xác thì hắn- Hàn Mặc Phong sẽ trở thành một con sói đích thực, lại còn vô cùng đói khát. Hàn Mặc Phong lắc đầu đi vào phòng tắm ngay lập tức, vài phút sau bước ra, con như là giảm được thứ năng lượng khổng lồ trong người liền kéo một góc chăn rồi chui vào ngủ. Cô không chịu về thì hắn sẽ ở lại, xem như bảo vệ vợ tương lai. Trần Bảo Nhi cảm thấy mình sắp không thở nổi, giống như cả dãy Himalaya đang đè lên người cô. Điều đó làm cô không thể ngủ thêm được tý nào nữa. Đầu tiên đập vào mắt cô là một màu đen. Cô lắc đầu. Trời ít ra cũng sáng rồi, và trong phòng cũng có đèn ngủ. Vẫn là màu đen đó. Bây giờ thì cô chắc chắn mình đã vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo nên mới phát hiện ra một sự thật vô cùng là đau lòng như thế này. Hai chân nặng như voi bắc ngang qua người cô và chủ nhân thì vẫn đang ngủ ngon giấc-Hàn Mặc Phong. Trần Bảo Nhi tức giận quá hóa sức mạnh của một kẻ điên khùng lập tức hất văng chân hắn một cách không thương hại. Rầm. Hàn Mặc Phong nằm dưới đất, khói đen bốc lên mù mịt. Vốn dĩ Hàn Mặc Phong có tư thế ngủ lộn xộn như thế căn bản là vì muốn trừng phạt Trần Bảo Nhi nên tạm thời mượn cơ thể mềm mại của cô làm gối chân. Cũng quá may mắn khi hắn không có ý định mượn cơ thể cô làm nệm, nếu không giờ này, chỉ cần Hàn Mặc Phong hắt xì một cái, cô sẽ bay đến tận mặt trời kinh doanh thịt quay. Hàn Mặc Phong hai mắt long sọc nhìn cô, leo lên giường, dáng vẻ trông như muốn băm vằm tả tơi. - Anh gây chuyện trước- cô cả gan trừng mắt lại với hắn. Hàn Mặc Phong nhìn vẻ gan lỳ của cô, từ sâu thẳm mang chút thú vị. Cúi xuống định. . . . Thì. - Không được. Anh còn chưa đánh răng. Hắn nhếch môi, cúi xuống sát hơn. Cộp. Trán cao mày rậm của Hàn Mặc Phong đập ngay vào thành giường mà kêu ra tiếng. Trần Bảo Nhi cố nhịn cười, vùng ra định chạy thì một bàn tay giữ nhanh lấy chân cô, tiếp đó, thân thể to lớn đè cô xuống, ghé sát mặt cô, phát ra từng chữ. - Hôm nay tôi không thích đùa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 13 Chương 14 Chương 14 Chương 15 Chương 15 Chương 15 Chương 16 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 19 Chương 20 Chương 20 Chương 20 Chương 21 Chương 21 Chương 22 Chương 22 Chương 23 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 26 Chương 26 Chương 27 Chương 27 Chương 28 Chương 28 Chương 28 Chương 28 Chương 28 Chương 28 Chương 29 Chương 29 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 30 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 32 Chương 32 Chương 33 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 41 Chương 41 Chương 42 Chương 42 Chương 42 Chương 42 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 43 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 44 Chương 45 Chương 45 Chương 45 Chương 45 Chương 45 Chương 46 Chương 46 Chương 46 Chương 46 Chương 46 Chương 47 Chương 47 Chương 47 Chương 47 Chương 47 Chương 48 Chương 48 Chương 49 Chương 49 Chương 49 Chương 50 Chương 50 Chương 50 Chương 50 Chương 50 Chương 51 Chương 51 Chương 51 Chương 51 Chương 52 Chương 52 Chương 52 Chương 53 Chương 53 Chương 54 Chương 54 Chương 55 Chương 55 Chương 56 Chương 56 Chương 57 Chương 57 Chương 57 Chương 58 Chương 58 Chương 58 Chương 58 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 60 Chương 61 Chương 61 Chương 62 Chương 62 Chương 62 Chương 63 Chương 63 Chương 63 Chương 63 Chương 63
Chương sau