🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tại sao lúc này trần bảo nhi lại có tâm trạng nhớ đến hàn mặc phong siêu biến thái. Hắn cũng có siêu xe thể thao nha, rất đẹp là đằng khác mặc dù cô không biết đó là hàng thật hay hàng giả. Giá như lúc này hắn có mặt ở đây thì sao? Cô cũng sẽ như bọn họ nhỉ? Vậy mà hồi sáng trắng trợn bắt cô ký vào hợp đồng để làm bạn gái hắn cơ đấy. Đúng là chẳng được chút quyền lợi gì cả.

Chợt. Phía trước, một chiếc xe đen đậu bên cổng lớn, người con trai đứng quay lưng với cô. Không phải hàn mặc phong. Chắc chắn là không phải hắn. Cô sững lại, chẳng hiểu sao tim cô đập nhanh và đôi lúc lại bóp nghẹn lại, mắt như muốn khóc và chân vô thức muốn chạy lại nhanh. Rồi. Một cô gái đến bên, bóng hình đó, gương mặt đó, cô không thể nhìn được. Trần bảo linh đứng bên cạnh, đầu hơi cúi thấp xuống, miệng xinh khẽ cười tươi, rồi hai người bước vào xe và đi qua cô. Còn trần bảo nhi, vẫn đứng yên, muốn đuổi theo nhưng không thể. Người con trai đó. Anh ta là ai. . .

Bít. Bít. Tiếng còi xe kéo cô lại thực tại. Trần bảo nhi vội tránh đường nếu không muốn vào viện, tiếp tục chiến đấu với con đường dài về tù phía trước

tối. Trần bảo nhi ngồi bên bàn học, chiến đấu với cả một đống bài luận của giáo sư khó tính. Cô chưa bao giờ thấy mình bất lực trước bài vở như thế. Từ khi gặp hàn mặc phong, số cô đen như mực tàu vậy. Vừa bước vào học đã phải chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ. Tuy là học lớp Avip nhưng vì mới vào, đúng hơn là mới học một buổi nên cô buộc phải đăng ký vào lớp học ôn buổi tối. Trần bảo nhi cần phải tập trung vào đống sách vở dày cộp này. Hàn mặc phong đẩy cửa bước vào, nhìn căn phòng của bạn gái đầy giấy vo lại vứt lung tung bừa bãi. Còn cô đang ngồi viết vẽ trên giấy, sách vở giăng ra khắp bàn. Từ lúc về nhà, sau khi xơi xong bữa tối, cô liền lao đầu vào phòng. Không quan tâm đến sống chết của hắn. Không phải là không quan tâm mà là không thấy mặt mũi hắn đâu cả nên cô cũng không tiện để ý

- đang làm gì vậy?

Cô không trả lời, mà cũng không muốn trả lời. Bản thân đang bực tức, im lặng là cách cô kìm nén cơn nóng nảy của mình. Bút vạch lên giấy, mặt đăm chiêu, người phía sau thì không ngừng làm phiền. Trần bảo nhi có muốn kìm chế cũng khó. Cô cắn môi dưới, quay đầu lại, tính đâm cái bút vào đầu hàn mặc phong. Tim cô lại đập nhanh hơn. Gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn, gần cô đến nỗi chính cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Hàn mặc phong luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc, đặt lên môi cô một nụ hôn dây dưa khó tả.

- giáo sư won - hàn mặc phong nhìn đống giấy tờ lộn xộn

- anh cũng biết ông ta sao?

Hàn mặc phong nhìn cô nằm gục trên bàn, trong lòng có chút khó chịu liền kéo cô vào lòng mình. Trần bảo nhi vội đẩy hắn, lần đầu tiên cô tiếp xúc quá thân mật với một người đàn ông , lại xảy ra trong một thời gian ngắn như vậy, làm cô vô cùng bối rối. Với cô, cô chưa từng nếm trải cảm giác yêu đương, càng không mùi vị ngọt đắng. Không phải vì cô không có ai theo đuổi mà chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao, bản thân cô khi đứng trước mặt hàn mặc phong thì dường như không phải là cô nữa. Số người theo đuổi cô, cô không nhớ rõ, nhưng cách cô đuổi họ thì cô nhớ rất rõ. Một bạn nam được cô tặng hẳn một chậu nước giặt đồ, người khác là bị cô dọa chết khiếp, một kẻ bị cô đánh cho tả tơi. . . Đôi lúc cô đã nghĩ mình quá dữ dằn với người khác giới. Nhưng tại sao cô không làm thế với hàn mặc phong. Hàn mặc phong không hề theo đuổi cô như những kẻ ngu ngốc khác. Hắn mang một bản chất chiếm hữu độc quyền khiến cô không thể thoát nổi, chỉ để mặc hắn làm gì thì làm

- em đang nghĩ gì - không có gì?- cô phủ nhận

- giáo sư won rất tốt

- không một tốt một chút nào. Ông ấy dữ dằn với tôi, còn cằn nhằn về những người khác. Nghe nói ông ta chỉ thích một người người là hàn gì gì đó, hắn ta chắc cũng thô thiệt, dữ dằn, mặt hàng ngày như khỉ ăn ớt . Tôi không thích ông ấy- cô nói

- vậy sao?- mặt hắn đen lại

- anh không biết đâu. Chắc anh nằm mơ cũng không học được ở đó nhỉ? Học viên ở đó rất giàu có, chỉ toàn ôtô đắt tiền, được chở đi hoặc có xe riêng. Chỉ mình tôi đi bộ. Tôi thấy họ chẳng học hành gì cả. Căn bản là ngồi nghe cho có lệ. Thế mà cũng được vào lớp đó. Nhìn xem tôi ghi chép cứng hết cả tay- trần bảo nhi bực dọc đưa tay lên trước mặt hắn

trong mắt hàn mặc phong đó chính là một hành động làm nũng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.