Chắc là trong suy nghĩ ngây thơ của cô, hàn mặc phong chưa tàn nhẫn đến như vậy. Nhưng sự thật hôm nay là cô đã nghĩ nhầm tệ hại. Đối với một con người tàn ác như hắn có lẽ cô cũng chỉ là một chút thoắng qua. Cô nhắn mắt, không muốn đối diện tiếp, là cách im lặng của bản năng
Riêng hàn mặc phong, hắn không ngờ cô với việc sợ nước lại kinh khủng như vậy. Nhìn thân thể nhỏ bé từ từ tuột khỏi bản thân, chính hắn cũng không hiểu tại sao một phần lại sợ hãi thứ gì đó. Cảm giác mới lạ làm hắn cứ ngâm mình trong bể, cảm nhận rung động lạ thường của con tim. Nếu. . . Bàn tay nhỏ bé kia không từ từ rời ra, mảnh vải áo nhăn túm được tự do cùng nước đập thẳng vào da thịt hắn.
Hàn mặc phong bé cô đặt lên nền gạch. Ruốt cuộc, trần bảo nhi vẫn im lặng đến đáng sợ mặc cho hắn đã đưa cô lên. Hắn chau mày. Tình huống này, trường hợp này, hắn sẽ phải làm sao? Cuộc đời hắn chưa bao giờ thực nghiệm. Lần đầu tiên trong đời, hàn mặc phong cảm thấy mình bất lực. Hắn rút điện thoại từ trong áo dưới đất
- hàn mặc phong. Cậu lại có chuyện gì nữa. Không lẽ nhớ tớ- hoàng quân đầu dây bên kia mau chống nhận máy
- làm sao để- hắn nhất thời không biết dùng từ ngữ nào thích hợp để diễn tả
- làm gì?
- cứu người
- sao?- bên kia, hoàng quân có vẻ sửng sốt
- làm cho ngườ tỉnh dậy. Căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-lanh-lung-va-nu-hoang-bang-gia/2167178/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.