Hoắc Từ Minh giữ hai tay Thẩm Vũ muốn nói rất nhiều điều, nhưng tiếng đánh và tiếng khóc bên cạnh lại làm anh không kiềm hãm được mà lao tới. “Mặc Thưởng, cậu điên rồi. Cô ấy là phụ nữ!” “Hừ, gian phu dâm phụ, tôi khinh!” Mặc Thưởng nhổ toẹt miếng nước bọt xuống dưới đất, nhếch mép cười với Hoắc Từ Minh. “Cậu…” Ánh mắt Hoắc Từ Minh lóe lên tia cảnh cáo Mặc Thưởng. Liếc nhìn Đồng Miên Miên trong bộ dạng nhếch nhác trước giờ chưa từng thấy, Mặc Thưởng siết nắm đấm thành quyền tựa như còn chưa có ý định dừng lại, đánh cô như vậy anh ta chưa hề thỏa mãn. Về phía Đồng Miên Miên từ đầu đến cuối chịu trận. Lòng tự trọng của Mặc Thưởng gây dựng trong mắt hai vợ chồng Thẩm Vũ đều bị cô dẫm nát, tình bạn trong sáng giữa cô và Thẩm Vũ cũng là do một tay cô hất đi. Cô thật đáng chết, đúng vậy…hay là cứ như lời nói của Thẩm Vũ, cô đi chết đi cho rồi. “Đồng Miên Miên, cẩn thận!” Đến lúc Đồng Miên Miên ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, cách cô vài bước cô đã nhìn thấy Thẩm Vũ với thần sắc tệ hại lao đến, trên tay là một con dao gọt hoa quả không biết cô ấy lấy từ bao giờ. Không cần ai nhắc cũng biết mũi dao đó đang chĩa về phía cô, Thẩm Vũ thật sự muốn kết liễu cô, trong mắt cô ấy giờ đây Đồng Miên Miên thật chướng, chỉ cần cô thở thì cô ấy không cam lòng. Mặc Thưởng là người hét lên cảnh cáo cô, xong anh lại đứng im đó, một bước cũng không tiến để cứu lấy cô. Đồng Miên Miên không còn sức đâu mà đứng dậy, cô ngồi im nhìn Thẩm Vũ, khóe môi hơi cong lên nụ cười chấp nhận, mắt dần dần nhắm lại đợi chờ cơn đau. “Chết đi!” Thẩm Vũ trợn trừng mắt, đưa dao lên không trung. Vụt một cái, gò má của Đồng Miên Miên nhói lên, từ vết thương chảy ra dòng máu đỏ man mát, máu chảy xuống áo cô thành vệt dài loang lổ. “Từ Minh!?” Thẩm Vũ cao giọng rụt tay về, đôi mắt giương giương chứng kiến Hoắc Từ Minh đỡ một nhát dao cho Đồng Miên Miên. Tay anh vẫn còn nắm hơn phân nửa lưỡi dao bén nhọn, máu từ tay chảy xuống ngày một nhiều. Sống mũi anh hơi nhăn lại vì đau, đôi mắt dài từ từ nhìn Thẩm Vũ. “Không phải tại em…không phải…” Thẩm Vũ hoảng loạn ngã ra đất, mắt vẫn trợn lên nhìn người chồng trước kia hết mực yêu thương mình giờ đây lại cay nghiệt ngăn cô gϊếŧ chết ả phụ nữ đã nhân cơ hội trèo lên giường anh. Chẳng phải Hoắc Từ Minh luôn nói anh không trao thân mình cho ai khác ngoài Thẩm Vũ suốt phần đời còn lại sao? Chẳng phải anh đã nói suốt đời chung thủy với cô, một lòng chăm sóc yêu thương cô sao? Chẳng phải miệng anh luôn thốt hai từ ‘Tiểu Vũ’ ngọt ngào… “Thẩm Vũ. Dừng lại được rồi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, tuy êm dịu như hương rượu, nhưng lại có quyền uy không thể khống chế. Hoắc Từ Minh vứt con dao xuống dưới đất, liếc mắt nhìn Đồng Miên Miên. Tay hơi đưa lên giữa không trung lưỡng lự, xong lại dứt quyết lau vệt máu trên má cô. “Có sao không?” Hoắc Từ Minh lạnh giọng. Đồng Miên Miên mặt rất khó coi, vừa như tức giận, vừa như cảm động. “Hoắc Từ Minh, anh thà là để cô ấy đâm tôi một nhát. Anh ngăn cản như vậy khác gì biến tôi trở thành người xấu trong mắt cô ấy.” Không ngờ vừa cứu người lại bị gắn mác tội lỗi, Hoắc Từ Minh đen nghịt ấn đường. Thẩm Vũ không còn tâm trạng nào để ý Đồng Miên Miên. Cô bò đến chân Hoắc Từ Minh xem xét vết thương. “Từ Minh, vết thương sâu lắm, anh cần băng bó ngay.” Anh hất tay cô ra một cách lạnh nhạt, đưa tay lên nhìn vết cắt khá sâu trong lòng bàn tay. “Không sao.” Thẩm Vũ cứng đờ khuôn mặt. “Hay lắm. Để tôi chứng kiến màn anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Mặc Thưởng vỗ tay bộp bộp. Đồng Miên Miên quệt tay lau máu, nhìn thấy máu cô có chút sững sờ xong nhìn Mặc Thưởng. Chồng cô vốn không quan tâm cô có bị thương hay không. “Tôi cho cô ba giây bước qua đây.” Mặc Thưởng lên giọng, hướng mắt nhìn Đồng Miên Miên. Đồng Miên Miên hít một ngụm khí lạnh nhìn Thẩm Vũ sau đó quay lưng đi về phía Mặc Thưởng. “Cô đứng lại.” Bỗng từ phía sau Đồng Miên Miên vang lên âm giọng không độ của đàn ông, không ai khác là Hoắc Từ Minh. Chân cô theo phản xạ hơi dừng lại. Hoắc Từ Minh đi đến sánh vai Đồng Miên Miên, nhìn Mặc Thưởng. “Cậu đưa cô ấy đi đâu.” Mặc Thưởng cất giọng lãnh đạm pha chút hết kiên nhẫn. “Hoắc Từ Minh, trước giờ tôi không biết cậu lại thích quản chuyện gia đình người khác.” Hoắc Từ Minh nhìn biểu hiện khó coi đó vốn không ưa gì, xong cũng phản bác vào trọng tâm. “Tôi không quan tâm đến chuyện gia đình cậu, nhưng lần này tôi có liên quan.” “Cậu đang cố chứng minh cậu thích vợ tôi à?” “Ý tôi không phải vậy.” Hoắc Từ Minh cao ngạo nhìn Mặc Thưởng, khí thế át hẳn sự kiên nhẫn của Mặc Thưởng. “Cậu dám nói đưa cô ấy về cậu sẽ không đánh đập, hành hạ cô ấy chứ?” Mặc Thưởng cứng họng hướng mắt về phía Đồng Miên Miên rồi quay đi. “Tôi đánh cô ta hay không cậu không cần để ý. Lo mà dỗ dành Thẩm Vũ.” Mặc Thưởng nhếch mép. “Nếu hôm nay cậu không hứa để Đồng Miên Miên yên ổn. Tôi sẽ không cho người ra khỏi đây.” Hoắc Từ Minh nhìn Mặc Thưởng không hề chớp mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát anh ta giống như báo săn mồi, Mặc Thưởng vô thức nắm tay lại, toàn thân khẽ run lên vô thức. Chơi với Hoắc Từ Minh từ lâu, tính cách anh Mặc Thưởng rất rõ. Ngoài những lúc điềm tĩnh ra, nếu để Hoắc Từ Minh tức giận thì sức công phá rất lớn, anh có thể làm bất cứ điều gì. “Nếu anh để cô ta ở đây, em sẽ đi.” Thẩm Vũ ngồi bên dưới bấy giờ mới mở miệng. Đồng Miên Miên hô hấp cũng khó khăn, cô không muốn hai người họ bị ảnh hưởng, nhất là Hoắc Từ Minh, cô không muốn nhìn mặt anh ta. Cô chủ động tiến một bước. “Em đi đi.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên giữa căn phòng lớn. Thẩm Vũ không ngờ chồng mình lại giữ tay Đồng Miên Miên lại, còn đuổi mình đi. Cô loạng choạng đứng dậy cười ngặt nghẽo. “Được, được…” “Đồng Miên Miên, cô không qua đây thì chúng ta sẽ chấm dứt!” Mặc Thưởng hùng hồn tuyên bố. Qua sự việc lần này Đồng Miên Miên cũng đã phần nào biết được Mặc Thưởng không còn yêu mình, bản thân cô bây giờ chỉ là thấy có lỗi với Mặc Thưởng, còn hôn nhân này từ lâu lẽ ra không nên duy trì. Cô cúi gằm mặt, nhìn bàn tay dính máu của Hoắc Từ Minh đang giữ chặt cổ tay mình. Thẩm Vũ chậm rãi lướt qua Mặc Thưởng như thể chỉ mong một câu níu giữ từ Hoắc Từ Minh cô cũng sẽ dừng. Nhưng mong muốn chỉ là ước mong, Hoắc Từ Minh không gọi ‘Tiểu Vũ’ lại nữa… Thấy Thẩm Vũ đã đi, bản thân lại không chống đỡ được Hoắc Từ Minh. Mặc Thưởng ngậm đắng nuốt cay hừ mạnh một cái rồi cũng đi luôn. Trong phòng cho đến năm phút sau đã không còn tiếng động nào, hai hơi thở đã hòa chung trong không khí. Tiếng máu từ tay Hoắc Từ Minh chảy xuống sàn nhà tõng tõng cả, Đồng Miên Miên thấy vậy hơi cựa quậy cổ tay muốn thoát ra. Hoắc Từ Minh cũng không muốn giữ, lập tức buông tay cô. “Cô đi đâu?” Đồng Miên Miên đi đến gần cửa thì hơi quay đầu lại, cô lạnh nhạt. “Không về nhà thì tôi cũng không thể ở đây.” Cô xưa nay đều hiền dịu, hết sức nết na ngoan hiền. Trong mắt Hoắc Từ Minh thì Đồng Miên Miên là một người vợ đảm đang của Mặc Thưởng, không ngờ hôm nay anh cũng được chiêm ngưỡng vẻ bề ngoài hững hờ này của cô. Cửa lập tức được Hoắc Từ Minh đóng lại khóa chốt trái. Căn phòng như cái rạp phim thượng lưu phút chốc thiếu vắng ánh sáng. Anh bật công tắc đèn. “Đừng vô tâm với người vì cứu mình mà bị thương như thế.” Hoắc Từ Minh chỉ tay vào hộp đồ y tế cá nhân gần đó. “Làm việc tốt báo đáp đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]